Hi Du Hoa Tùng

Chương 604 : Mẫu nữ thâm đàm

Ngày đăng: 20:10 19/04/20


Đêm khuya, trăng sang trên cao.

Mộ Dung Uyển Nhi một mình đứng trước khung của sổ, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, bộ dáng trầm tư, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

"Uyển nhi, làm sao mà ngẩn ngơ vậy, vi nương đoán chắc ngươi đang nghĩ tới tình lang?" Đột nhiên, một mỹ phụ trung niên yêu kiều đẩy cửa tiến đến.

Mỹ phụ này chính là đệ nhất phu nhân của Mộ Dung gia tộc, thê tử duy nhất của Mộ Dung Thiên, Mộ Dung phu nhân.

"Mẫu thân, người tới rồi." Mộ Dung Uyển Nhi hơi kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấy mẫu thân của mình mới thở phào.

"Ân." Mộ Dung phu nhân cười nói: "Nhìn bộ dáng ngươi như có tâm sự sao? Có thể nói cho mẫu thân nghe một chút không? Có phải đang nhớ tới Lưu Phong."

"Mẫu thân, ngưòi chỉ biết giễu cợt nữ nhi." Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, làm nũng nhào vào lòng mẫu thân.

"A, ngươi không nên dấu ta. Mẫu thân cũng từng trải qua tuổi trẻ, ta nào lại không biết tâm tư của ngươi chứ?" Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng khẽ đẩy nữ nhi ra, thuận thế ngồi xuống một chiếc ghế.

Mộ Dung Uyển Nhi cười hì hì, nói: "Mẫu thân, người bây giờ cũng không già mà. Nếu là người không biết chuyện, dám chắc sẽ cho rằng người là tỷ tỷ của con đấy." Mộ Dung phu nhân mặc dù đã lớn tuổi, nhưng có trú nhan thuật. Giờ này nhìn nàng chỉ như hai lăm, hai sáu tuổi mà thôi. Nàng ngũ quan cực kỳ tinh sảo, mi mục như hoạ, nụ cười trang nhã, da thịt trắng hồng trơn mịn, thật hết sức mê người. Hơn nữa, vóc người lả lướt thật không thua kém Mộ Dung Uyển Nhi.

"Ái chà, quỷ nha đầu này." Ưu đẹp là bản tính của đàn bà, ngay cả là người trí giả như Mộ Dung phu nhân cũng rất vui khi nghe người khác ca ngợi.

"Nữ nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi có đang nghĩ tới Lưu Phong hay không? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Nếu ngươi thật lòng muốn gả cho hắn, ngày mai để cho cha ngươi đi tìm hắn nói chuyện." Mộ Dung phu nhân ánh mắt lợi hại, đã nhìn ra tâm tư của Mộ Dung Uyển Nhi.

Mộ Dung Uyển Nhi mặt ngọc nhỏ nhắn ửng hồng, gắt giọng: "Mẫu thân, ta mà thèm nghĩ tới hắn." nghĩ đến chuyện hoa tâm của hắn mà Mộ Dung Tuyết đã nói, Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng rất tức giận.

Mộ Dung phu nhân a a cười: "Không lẽ tiểu tử kia chọc giận ngươi?"

Dừng lại một chút, Mộ Dung phu nhân tiếp tục nói: "Nữ nhi, nguơi nếu thật lòng thích tiểu tử này, nên mạnh dạn theo đuổi. Lưu Phong chính là một thanh niên vĩ đại. Không dối gạt ngươi, nếu có thể trẻ lại hai mươi năm, mẫu thân cũng sẽ lớn mật theo đuổi hắn."

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, trầm ngâm cả buổi, thở dài nói: "Mẫu thân, ngươi không biết tên kia hoa tâm cỡ nào."

"Hoa tâm chính là tâm bệnh của nam nhân, ngay cả cha ngươi không phải cũng mang tiếng phong lưu sao?" Mộ Dung phu nhân cười nói: "Không nên lo lắng, với thủ đoạn của ngươi, chẳng lẽ lại thất bại trước mấy vị cô nương kia."

Mộ Dung Uyển Nhi do dự một chút, nói: "Mẫu thân, Tuyết nhi muội muội cũng thích hắn."
Hôm nay với thế lực, địa vị của Lưu Phong sẽ không để Trư đầu heo kia vào mắt.

"Không phải là ngẫu nhiên, ta thật ra là cố tình tìm đến Hầu gia." Chu Thiên mỉm cưởi, lập tức rất lẽ phép nói: "Hầu gia, ta muốn cùng ngươi nói chuyện."

"Nói chuyện? Ngươi cùng ta nói chuyện?" Lưu Phong có chút không tình nguyện. Thật sự hắn thích cùng Ân quý phi, Ân Tố Tố tán gẫu (đàm tình).

"Thật ra, phụ vương ta có lời muốn nói với ngươi." Chu Thiên thấy Lưu Phong có vẻ không nhẫn nại, vội vàng làm sáng tỏ mục đích của mình.

Quả nhiên, Lưu Phong thần sắc biến đổi, khẽ cười nói: Mời vào trong." Lưu Phong có thể không quan tâm tới Chu Thiên, nhưng là đối lão tử của Chu Thiên, hắn không thể không xem trọng.

Dọc đường đi, hai người một hỏi, một đáp. Nhưng thần sắc Chu Thiên rõ ràng có phần mất tự nhiên. Dĩ nhiên là hắn cảm nhận sự khác biệt giữa hai người hôm nay.

"Hầu gia, từ biệt đã lâu, ta không còn là ta trước kia, nhưng ngươi cũng đã không như truớc nữa. Thế sự vô thường, ta bây giờ đã hiểu những lời này." Chu Thiên bình tĩnh nói.

Lưu Phong thoáng thấy nao nao, đúng như câu nói kia, sĩ cách tam nhật đã thấy khác (kẻ sĩ cách nhau ba ngày đã thấy khác ngay ý nói con người đã thay đổi),

"Tam công tử cần gì phải khách khí, quả thật ngươi cũng đã thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng đã hiểu đạo làm người." Lưu Phong lạnh nhạt nói.

Chu Thiên khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Ta cũng là thân bất do kỷ. Ta vốn thật sự chỉ muốn làm một người không màng thế sự, nhưng đại ca, nhị ca của ta lại không nghĩ như vậy. thật không có biện pháp."

Lưu Phong nghe vậy, đầu tiên cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nghĩ đến ngôi vị hoàng đế có ngưòi tranh chấp, tự nhiên vị trí thế tử cũng có sự tranh giành. Xem ra, cuộc sống của Chu Tam cũng không thật sự tốt.

Hoàn cảnh có thể rèn luyện con người

Từ bản thân Chu Tam đã có thể chứng minh điểm này.

"Hầu gia, ngươi biết không? Mấy ngày nay ta thật ra đã học được rất nhiều." Chu Cao Phi đột nhiên nói.