Hi Du Hoa Tùng

Chương 65 : Giao phong

Ngày đăng: 20:02 19/04/20


"Tu chân?" Lưu Phong thầm kinh hãi, không nghĩ tới phủ Tổng đốc lại có hộ vệ thuộc tu chân giới. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoại ý liệu của hắn.



"Vị đạo huynh này, cùng là người tu chân, lần này tại hạ đến phủ Tổng đốc ngắm trăng, tham quan phong cảnh nơi đây, nếu các vị không bằng lòng thì ta bây giờ xin rời đi ngay." Lưu Phong bình tĩnh cất lời trước.



Đạo nhân lạnh lùng quát lên:



-Vô sỉ dâm tặc, trộm hoa nơi đâu không đến lại to gan đến phủ Tổng đốc, còn không mau thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ còn muốn ta tự thân động thủ?



Lưu Phong nghe vậy, trong lòng thịnh nộ nổi lên, ngươi dựa vào cái gì mà bắt bổn lão tử?



"Vị đạo huynh này xem ra có chút ngu ngốc?" Lưu Phong đối với người này, muốn chọc tức hắn một chút.



Đạo nhân thấy Lưu Phong ngữ điệu nghiêm trang, cứ tưởng hắn nói cái gì, ai ngờ lại buông ra một câu như vậy, sắc mặt đại biến, gầm lên:



-Dâm tặc cuồng vọng, ngươi biết ta là ai không?



Ngu ngốc, ta hơi đâu rảnh rỗi mà quản ngươi là ai chứ? Bổn lão tử chiếu theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường mà hành động đây. Lưu Phong nghĩ vậy, nhuyễn kiếm quấn quanh người ngay lập tức bung xõa ra. Kiếm quyết vận khởi, thân hình lăng không mang theo một đạo sát khí đâm thẳng tới đạo nhân, tiếng kiếm quang xé gió rít lên không ngừng.





Đạo nhân không ngờ Lưu Phong đang nói bỗng trở tay đánh ngay, hơi bị bất ngờ. Tuy nhiên là tu chân giả, hắn cũng không chậm trễ. Thân thể phiêu phù đạp ba bước trên không. Tùng Mộc phù kiếm sau lưng nhất thời lóe sáng, tử sắc quang hoa tỏa ra, mang theo kình khí trực tiếp nghênh đón công kích của Lưu Phong.



"Leng keng."



Chỉ thấy giữa không trung bóng người thay nhau hoán đổi vị trí, xung khí tầng tầng lớp lớp tỏa ra, điện quang, kiếm ảnh chớp sáng, song phương giao thủ được một lúc vẫn bất phân thắng bại.


"Ta nói rồi, vị đạo huynh này, ngươi như thể không biết phân biệt tốt xấu, đều là người tu chân ta cũng không muốn làm tổn thương hòa khí, ngươi nhường đường cho ta đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."



"Hừ!" đạo nhân lạnh lùng hừ lạnh:



-Nếu không dám để lộ chân diện mục tức là không thể chứng minh sự trong sạch của ngươi, hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng chạy thoát.



"Chẳng biết tự lượng sức mình."



Lưu Phong tức giận quát lên, thân hình lăng không bay lên, kiếm quang mù mịt phát ra, bạch mang đại thịnh.



Đạo nhân nghiến răng, nắm chặt phù kiếm hoàn thủ. Tử sắc quang hoa nhanh chóng đón lấy bạch mang. Hai đạo kình khí trong nháy mắt tự triệt tiêu lẫn nhau, chậm rãi tiêu tán.



"Ầm!"



Một âm thanh vang lên, tử sắc quang hoa hoàn toàn bị bạch sắc kiếm khí thôn phệ, vẫn còn dư lực quất thẳng lên người đạo nhân. Cả người đạo nhân giống như cành liễu trong gió, rơi tự do xuống đất, miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt trắng nhợt như thây ma.



Lưu Phong trong mắt ánh lên một tia tinh quang, hắn đối với chiến quả của mình thật hài lòng, lần đầu tiên gặp cường địch đã đạt được chiến thắng. Nhuyễn kiếm trong tay như linh xà quấn quanh hông, âm thanh lạnh lẽo vang lên:



-Thiện ác khó phân, hôm nay ta chỉ tiện tay giáo huấn cho ngươi một chút, ngày khác nếu gặp lại, cẩn thận tính mạng của ngươi.



"Dâm tặc, hôm nay ta bại trong tay ngươi. Ngươi có gan thì lưu lại danh tính. Chờ khi ta tu vi đại thành sẽ lại tìm ngươi quyết đấu." Đạo nhân nghiến răng, căm hận nói.