Hi Du Hoa Tùng

Chương 702 : Lưu Phong thực hiện âm mưu

Ngày đăng: 20:11 19/04/20


Tạo phản chính là tử tội tru diệt cửu tộc a. Tại đây một vạn tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh, đa phần không sợ chết, nhưng mà ai cũng không dám lấy tính mạng người nhà ra đùa giỡn a.

Nghĩ đến đây, một số người trong lòng đã bắt đầu tính toán. Chuyện của đám đại quan thế nào lại nháo sự được. Dù sao chúng ta cũng là tiểu binh, chỉ là thủ hạ không giống với lính quân dịch. Hải Đại Dũng ngày thường cũng là người trượng nghĩa, chỉ là vì hắn, liên quan đến tánh mạng cả nhà, thật sự không khôn ngoan a.

"Các ngươi còn chờ gì, Lưu Phong mới là đầu đảng tội ác, trước hết giết hắn." Hải Đại Dũng lần đầu tiên phát hiện dưới trướng mình có người không nghe hiệu lệnh.

Đương nhiên, hắn như trước không có ý thức trong câu nói tạo phản của Hắc Vân có bao nhiêu phân lượng.

"Giết hay là không giết?" Các tướng sĩ lại do dự.

"Các ngươi hôm nay làm sao vậy? Tâm huyết các ngươi đi đâu rồi, không cần lo lắng gì cả, mọi người đồng lòng mà lên, giết gian thần. ." Hải Đại Dũng liều mạng hô to.

Có tâm huyết, cũng không có nghĩa là không có tính toán.

Trên thực tế một vạn tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh đã học ở Hải Đại Dũng cách suy nghĩ trước mọi vấn đề. Sự tình trước mắt, chỉ cần không phải ngốc tử tựa hồ đều rõ ràng. Hải Đại Dũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên dưới đài trên dưới vạn tướng sĩ đều trầm mặc, bao gồm cả thân tín của Hải Đại Dũng.

Hải Đại Dũng sửng sốt một chút. Đột nhiên hiểu ra vấn đề mấu chốt, hắn cười khổ một tiếng, đối với tướng sĩ của chính mình nói: "Ta không trách các ngươi!"

Lời vừa nói ra khiến các tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh áy náy. Thật tâm xin lỗi Đại Hải Dũng. Nghĩ đến phải tạo phản, lại nghĩ đến người nhà, vẫn là quyết định vứt bỏ Đại Hải Dũng.

"Lưu Phong, ngươi quả nhiên đủ ác độc! Ngươi giết ta đi." Hải Đại Dũng nản lòng thoái chí. Nhất là tự mình nghĩ đến biểu hiện của Kiêu Kỵ doanh hôm nay. Trong lòng hắn cũng có thể lý giải được sự lựa chọn. Nhưng vẫn thấy mất mác, thực mất mác. Hắn đột nhiên phát hiện được, chính mình tựa hồ là người cầm binh thất bại.

Người khẳng định là phải giết, nhưng cụ thể giết như thế nào, khi nào thì giết? Lưu Phong còn đang suy nghĩ.

"Hầu gia, tặc tử này lòng người dạ thú, giết con ta. Tai họa quốc gia, lão thân cả gan thỉnh Hầu gia cho ta báo thù. Cho ta vì dân trừ hại." Tái Kim Phượng tựa hồ nhìn ra Lưu Phong có chút khó xử, đột nhiên tiến lên trước, cũng không biết từ lúc nào xuất ra thanh trường kiếm, nói xong liền đâm thủng ngực Hải Đại Dũng.

Vẻ mặt Hải Đại Dũng trước khi chết một dạng khó tin. Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình lại chết một cách mơ hồ như vậy.

Tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh nhất thời đều biến sắc, trong lòng khó chịu cùng phẫn nộ nói không nên lời. Dù sao bọn họ đều do một tay Hải Đại Dũng chọn ra.

Chỉ là hiện tại tình thế có chút phức tạp. Hung thủ giết người là Tổng đốc mẫu thân, hơn nữa người ta vì dân trừ hại, vì mình báo thù, tựa hồ có lý.
Nếu nói lúc trước Lưu Phong lấy hành vi tạo phản để áp chế mọi người, còn có chút hiềm nghi dùng lông gà viết lệnh (xưa dùng bút lông ngỗng – ý nói giả mạo). nay kì thực đã thành chính danh.

Tướng lĩnh đều là người thông minh.

Yên lặng là thông minh, tự nhiên chỉ biết phía sau quy thuận Lưu Phong mới là sáng suốt. Mà có chút không thông minh đều là binh lính. Đối với bọn họ mà nói, kỳ thật ai làm chủ tử cũng không quá quan trọng. Quan trọng là có lương phát, có cơm ăn, này cũng là đủ rồi.

"Hầu gia chẳng lẽ ngươi sẽ không tính toán giải thích điểm gì?" Tái Kim Phượng giơ giơ thánh chỉ trong tay, sau lại vỗ vỗ bộ ngực. Tựa hồ uy hiếp gì đó.

Hắc Vân một trận buồn bực, bình tĩnh nào, tuổi tác lớn như vậy, thế nào lại muốn câu dẫn chủ nhân ta. Thực không phải đồ vật này nọ a? Ngươi cũng không nhìn ra ngươi có phẩm chất gì, sở thích của chủ công quả thực là rất cao.

Cùng Hắc Vân bất đồng, Lưu Phong rất rõ ý tứ Tái Kim Phượng. Bởi vì hắn lúc trước tận mắt thấy Tái Kim Phượng đem hiệp nghị trước kia Lưu Phong viết nhét vào bộ ngực để giữ gìn.

"Hầu gia, ta có thể bước sang bên nói chuyện?" Tái Kim Phượng lại vỗ một chút bộ ngực, mang theo vô cùng hận ý nói với Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Có thể!"

Nhìn thấy Lưu Phong cùng Tái Kim Phượng đồng thời bỏ đi, Hắc Vân thậm chí có chút đau đầu. Khẩu vị thưởng thức của chủ công có khi nào thay đổi. Ha Hả, chủ công đích thật là chủ công, ngay cả lão bà mấy chục tuổi đều không buông tha, thật sự là mở rộng tầm mắt. http: //www1. 4vn. eu/images/smilies/110. gif http: //www1. 4vn. eu/images/smilies/110. gif

Thiên Đại cùng Hắc Vân ý tưởng tựa hồ nhất trí, hắn hướng về phía Hắc Vân giơ giơ ngón giữa, ý tứ rõ ràng đang nói. Chủ công không hổ là chủ công, lợi hại a.

Đáng tiếc Lưu Phong không biết tâm tư của hắn, nếu không chắc chắn bị ý nghĩ của bọn họ làm cho hộc máu. http: //www1. 4vn. eu/images/smilies/61. gif http: //www1. 4vn. eu/images/smilies/61. gif

"Hầu gia, vì cái gì phải như vậy?" Tái Kim Phượng khẩu khí chất vấn: "Vì cái gì không thể cho ta con đường sống, ngươi đã từng đáp ứng ta, có hiệp nghị làm chứng?"

Lưu Phong lạnh nhạt cười, đem ánh mắt chuyển hướng về phía bộ ngực nữ nhân, đích xác là rất lớn, nhưng đã có chút rủ xuống. Đương nhiên, Lưu Phong chân chính quan tâm là nơi giấu hiệp nghị trên ngực.

Thu hồi ánh mắt, Lưu Phong mỉm cười, giải thích: "Tái Kim Phượng. Ngươi coi như là người thông minh. Ngươi hẳn là biết, dưới tình huống như vậy, ta không có lựa chọn nào khác. Ngươi không cần hận ta, ta cũng là vì đế quốc, vì lê dân bá tánh đế quốc. Phúc thành trú quân bị Ngô gia các ngươi làm thành cái dạng gì ngươi trong lòng hẳn rõ ràng? Ngươi Ngô gia tính toán cái gì ngươi trong lòng nói vậy cũng rõ ràng." Lưu phong rõ ràng lại quảng cáo rùm beng cho mình. Xuất phát điểm của hắn vị tất chính là đế quốc cùng dân chúng. Nhưng mà chuyện này đích xác có quan hệ đến đế quốc cùng dân chúng. Cho nên, theo ý nghĩa nói trên nào đó, Lưu Phong viện ra lí do thoái thác này cũng là có thể nói là phải thông.