Hi Du Hoa Tùng
Chương 713 : Tiên tử hạ sơn
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Đình Nhi thấy vẻ mặt Nghê Thường nặng nề, tựa như có đại sự, không nhịn được liền khẩn trương hỏi: "Có phải là liên quan đến sự tình Phong đệ đệ?" Đình Nhi biết, nếu không liên quan đến Lưu Phong, sắc mặt của Nghê Thường sẽ không trầm trọng đến vậy.
Nghê Thường gật gật đầu.
"Nghê Thường tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ta đã chuẩn bị tâm lý?", Chuyện liên quan đến Lưu Phong, tự nhiên Đình Nhi vô cùng sốt ruột.
"Đình Nhi. ." Nghê Thường thoáng do dự một chút rồi nói: " Ngươi thật sự không để tâm đến quan hệ của ta và Phong nhi hay sao?".
Đình Nhi mỉm cười: " Nghê Thường tỷ, sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này, không phải là ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Ta làm sao để bụng chứ".
"Nga!" Nghê Thường lãnh đạm cười, lập tức nói: "Kỳ thật, kỳ thật, Phong nhi cùng tứ muội ta cũng yêu nhau, hơn nữa bọn họ cũng đã làm chuyện đó".
Đình Nhi nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc, có điều không có chút dị thường: " Nghê Thường tỷ, sự tình ngươi muốn nói với ta, chính là chuyện này sao?".
"Ân" Nghê Thường gật đầu nói: "Ngươi sẽ không giận đó chứ? Tứ muội cũng thật là, không để lộ chút thông tin gì trước, cứ thế mà trao cho Phong nhi".
Đình Nhi cười miễn cưỡng: "Nghê Thường tỷ, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ý đến đâu. Nếu ngươi lo lắng vì chuyện này, cũng không hẳn. Phong đệ quả thật có điểm hơn người, cũng là do nhãn quang của chúng ta tốt." Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Đình Nhi còn có chút ai oán, Lưu Phong đáng chết, Lưu Phong thối, đại sắc lang, cư nhiên bất động thanh sắc mà tán tỉnh hai vị sư tôn. Lại không nói ta biết. Xem sau này ta thu thập ngươi như thế nào.
"Đình Nhi, ngươi thật sự không tức giận?", sắc mặt Nghê Thường cũng dịu đi rất nhiều.
"Đình nha đầu, kỳ thật tương lai Phiêu Miểu cốc bốn tỷ muội đều trở thành thê tử của Phong nhi, ngươi sẽ không ăn dấm chua chứ?" Thu Sương không biết từ khi nào lại hiện ra trước mặt hai người, cười cười nói.
Nghê Thường cùng Đình Nhi nghe vậy, nhất thời giật mình không thôi, đều không quá tin lời nàng.
Nghê Thường xem ra, nhị tỷ Thủy Mị Nhi là có khả năng nhất. Trước giờ quan hệ bọn họ vẫn rất tốt. Mỗi ngày nhị tỷ đều chờ Lưu Phong hầu hạ rời giường, trời mới biết được có cái gì không?
Về phần đại tỷ?
Có đánh chết Nghê Thường cũng không tin, chính nàng hiểu rõ thái độ đại tỷ Tần Thủy Dao nhất, đừng nói là nàng động lòng với tiểu quỷ Lưu Phong kia. Ngay cả tiên nhân hạ phàm cũng không thể đả động đến nội tâm vốn phong trần đã lâu của nàng.
"Ha ha, xem ra dường như không thể tin được a?" Thu Sương tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ biết".
Nghê Thường còn có chút không tin nổi: "Thật vậy sao?".
Ngừng một chút, Khuynh Quốc tiếp tục nói: "Ngươi là nữ nhân, cứ yêu đi, những việc khác không cần nghĩ nhiều, nhường cho nam nhân để ý đi. Ta tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt".
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, đối mắt sáng lên, dường như hiểu được, cảm kích gật đầu nói: "Khuynh Quốc, cám ơn ngươi. Cám ơn vì đã nói với ta những lời này".
"Tứ sư tôn, đừng khách khí thế. Mọi người đều là người một nhà", Khuynh Quốc mỉm cười: "Lão công người này cái gì cũng tốt, có điều quá mức hoa tâm. Có sư tôn lo lắng về sau, ta nghĩ hắn cũng có thể thu liễm một chút". Đối với sự đào hoa của Lưu Phong, Khuynh Quốc từ sâu trong nội tâm, thật sự cũng có chút nhân từ. Nếu cứ thế này, đại sắc lang kia e rằng còn hơn cả hoàng đế. Phải kết hợp mấy tỷ muội lại mới làm hắn hồi tâm nổi.
Trương Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, có điều lập tức trở lại bình thường. Nàng thuộc loại người thẳng tính, không có tâm kế, cũng không có lòng dạ. Dường như lúc trước, nàng chán ghét Lưu Phong, cực kỳ chán ghét; trên mặt không có không có chút nhượng bộ. Hiện tại cũng giống vậy, thích là thích, không có làm bộ tỏ vẻ gì.
"Ân, xú tiểu tử kia đúng là diễm phúc không thôi. Chúng ta cũng nên tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút." Trương Mỹ Nhân nửa đùa.
"Hai vị mỹ nữ, tốt! Đang nói xấu tình lang a." Hai nàng vừa mới thống nhất mặt trận, đột nhiên một đạo nhân ảnh không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt các nàng.
Khuynh Quốc thì không nói, nhưng Trương Mỹ Nhân là cao thủ Nguyên Anh kỳ, không kể thế hệ tu chân trước, nàng đã là cao thủ nhất giới. Tu vi như vậy, lại không có chút cảm ứng khí tức người vừa tới.
"Các hạ là ai, đêm khuya tới thăm, có mục đích gì?" Dưới tình huống chưa xác định người đến là ai, thái độ của Trương Mỹ Nhân cũng không tệ.
"Không cần khẩn trương, ta không có ác ý. Đúng rồi, vừa nghe các ngươi nói không hiềm chuyện Phong nhi có nhiều nữ nhân sao?" Người tới bỏ đi quang tráo quanh thân, hướng về hai người cười cười: " Nếu là nữ nhân quá ít, các ngươi chắc cũng vất vả.".
Khuynh Quốc theo bản năng có chút hồi hộp: "Hay là. ngươi cũng." Nữ tử mở miệng liền nhắc đến chuyện tình Lưu Phong, lại thêm cách xưng hô thân mật, nên nàng hoài nghi nữ tử này cũng có chút tình cảm ái mộ Lưu Phong.
Nữ tử khẽ cười một tiếng, nói với Khuynh Quốc: " Không cần lo lắng, yên tâm, ta không có ý tứ gì với hắn." Ta chính là di nương của hắn a.
"A! Trong người ngươi hình như có cái gì đó, để ta xem thử?" Hiển nhiên, nữ tử phát hiện thánh linh giấu trong người Khuynh Quốc.
Không đợi Khuynh Quốc phản ứng, nữ tử đã đứng trước người nàng, một cỗ thất thải hà quang xuất hiện đem tất cả bao phủ lại.
Trương Mỹ Nhân nghĩ nữ tử có ý bất lợi với Khuynh Quốc, trong lòng khẩn trương, vội vàng xông lên, lại nghe nữ tử kia quát: "Không cần lộn xộn, ta không có ác ý. Ta là bằng hữu của Tần Thủy Dao".
"Đại tỷ?", Trương Mỹ Nhân nao nao, vô thức vội ngừng lại. Nhưng vẻ mặt vẫn khẩn trương như cũ, đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử cùng Khuynh Quốc. Chỉ cần phát hiện điều gì bất thường, nàng sẽ nháy mắt ra tay.
Một lát sau, nữ tử buông Khuynh Quốc xuống, nhíu mày kinh ngạc nói: "Không ngờ, ngươi lại là bán linh thể. Trách không được thánh linh cũng lựa chọn ngươi. Có điều nguyên âm ngươi đã bị phá, thật đáng tiếc. Là xú tiểu tử kia làm a? Đại sắc lang, sao lại không nói. Ai, quên đi, không nói nữa. Dù sao các ngươi làm cũng đã làm. Hôm nay gặp ta, coi như là duyên phận, để ta giúp các ngươi một phen, cho người này tận sức khôi phục một chút linh khi cho thánh linh đi" Nói xong, nữ tử đưa tay hướng về phía mệnh môn Khuynh Quốc, một cỗ thất thải hà quang tinh thuần, thông qua mệnh môn nàng, không ngừng cuồn cuộn tiến nhập thân thể nàng.