Hi Du Hoa Tùng
Chương 729 : Ta đến đưa thư
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Khi tưởng tượng đến đây chính là tam sư tôn Nghê Thường đã giúp khiêu khích hạ thân hắn. Một dòng nhiệt lưu lập tức bùng lên ở tiểu phúc, hạ thân dường như có thể phun ra bất kì lúc nào.
Lí Hương Quân đang nằm trên người Lưu Phong. Nàng nhạy bén cảm nhận được sự kích động của Lưu Phong. Hai tay không ngừng gia tăng tốc độ, chế nhạo nói: "Đại sắc lang, nhìn ngươi kích động như vậy, xem ra ngươi phi thường mong muốn cùng tam sư tôn ngươi làm.".
"Phong nhi, sờ ta, sờ sờ tam sư tôn chỗ này. tuyệt". Lí Hương Quân cũng là lần đầu tiên làm như vậy nên cùng cảm nhận được một niềm vui sướng khác thường. Nàng cảm giác thấy hạ thân mình hơi ướt, vội vàng kéo tay Lưu Phong khiến cho hắn vuốt ve nơi đó.
Lưu Phong có phần không chịu nổi, mạnh mẽ nhổm lên, đem cả người Lí Hương Quân đặt dưới thân, bao nhiêu nội y trên người nàng đều lột đi cả.
"Phong nhi, ngươi thực sự nghĩ làm tam sư tôn như vậy a?" Lí Hương Quân mị nhãn như tơ, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng hé ra thở gấp. Hai chân gắt gao kẹp chặt lấy lưng Lưu Phong, đồn bộ rơi mạnh một cái, làm cho hạ thân Lưu Phong thẳng tiến vào cơ thể nàng.
"Phong nhi, nhanh lên, tam sư tôn muốn?". Lí Hương Quân chủ động đong đưa đồn bộ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thẹn thùng.
Tâm trạng LưuPhong lại phơi phới, ra sức lắc lư lưng mình.
"A!"
Theo đợt trùng kích mãnh liệt của Lưu Phong làm tiêu hồn thực cốt, khoái cảm như thủy triều tràn vào tâm thần Lí Hương Quân.
Rên rỉ, thở dốc, va đập thân thể, trong phòng hình thành một khúc nhạc tối nguyên thủy.
Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hai người đồng thời rên lên một tiếng. Thân thể theo nhịp điệu run rẩy dục vọng đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi kích tình vui vẻ, trong phòng khôi phục sự yên lặng. Đôi nam nữ trên giường gắt gao ôm nhau, nhẹ nhàng vuốt ve đối phương, hưởng thụ dư vị tình cảm mãnh liệt.
Lúc lâu sau, Lí Hương Quân nhéo nhẹ tiểu bổng bổng Lưu Phong, mập mờ cười nói: "Muốn cùng tam sư tôn ngươi làm, vậy chủ động một tí, mạnh dạn một chút".
Lưu Phong lúc này đã lấy lại lí trí, miệng liền nói cứng: "Nói bậy, ta mới không có".
"Xú tiểu tử, còn không thừa nhận. Ban nãy miệng ngươi thảo luận cái gì." Lí Hương Quân gại gại người Lưu Phong, mắt lộ vẻ tinh quái nói: "Nếu mà ngươi không thừa nhận, ta liền đem sự tình hôm nay nói cho tam sư tôn ngươi, nói rằng ngươi buộc ta đóng nhân vật sắm vai.".
Lời này vừa nói, Lưu Phong nghe được tâm lí dựng ngược. Ngoan nào, lời này không thể nói lung tung a. Ngộ nhỡ tam sư tôn nghe được, không chừng còn tưởng rằng ta là người như thế nào.
"Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi cũng không được nói ấu nha. Bằng không ta tố ngươi phỉ báng".
Nghê Thường nhất thời vừa thẹn vừa sợ, lại còn có chút hơi hơi vui sướng. Dần dần, hình như nàng biết hưởng thụ môi hôn hơi thô bạo của Lưu Phong. Nhất là thành thục mút, mỗi lần mút vào đều làm toàn thân Nghê Thường nhịn không được run rẩy một trận. Thân mình nhẹ nhàng bay bổng giống như đang cưỡi trên mây.
Đây là hương vị tình yêu sao?
Ý chí Nghê Thường dường như bị nụ hôn của Lưu Phong làm chìm xuống luôn, sự phản kháng trước kia hoàn toàn tiêu tan. Nàng thậm chí còn dùng đầu lưỡi thơm tho mà nghênh đón hắn.
Nhưng mà cuối cùng vì vẫn còn xấu hổ nên nàng bỏ mặc, đành bị động đón nhận nam nhân khiêu khích. Thật là vui sướng, hơi thở nàng đứt quãng thậm chí phát ra vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Đương nhiên âm thanh rất nhỏ, nhưng giống như mất hồn.
"Té ra nam nữ hôn môi, đúng là không ngờ là chuyện tình vui mừng như vậy, nếu là làm cái kia. phì phì, ta sao lại có thể nghĩ như vậy." Nghê Thường cảm thấy thẹn vì ý tưởng không biết xấu hổ của chính mình.
Theo sự trêu ghẹo hôn môi của Lưu Phong, lúc này mặt mũi Nghê Thường đã đỏ ửng, mắt ngọc nhắm chặt.
Ngay khi nàng quyết định vươn đầu lưỡi mút Lưu Phong, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ngừng hôn môi cười hắc hắc: "Thực xin lỗi, là ta cầm lòng không đậu".
Khi Lưu Phong dừng lại, trong mắt Nghê Thường hiện lên một tia mất mát vô nguyên cớ, dường như nàng có chút dự tính vẫn còn chưa hết.
"Phong nhi!"
Nghê Thường thâm tình gọi Lưu Phong một tiếng, thoáng do dự một chút, hé miệng, khép hờ mắt hướng về phía miệng Lưu Phong vươn tới.
Hà hà, nghiện rồi!
Lưu Phong âm thầm bật cười, ngay lúc miệng Nghê Thường sắp tiếp cận, hắn đột nhiên quay đầu, né nụ hôn môi của Nghê Thường.
Lưu Phong biết Nghê Thường đã có động tâm, đơn giản kín đáo đùa một tí, dùng lạt mềm buộc chặt.
Nghê Thường không hôn được môi Lưu Phong, hơi hơi nghi ngờ mở mắt ra đã thấy khuôn mặt nghiêm trang của Lưu Phong, hắn tin tưởng nói: "Tam sư tôn, chuyện tình vừa rồi người đều đã thấy?".
Nghê Thường nghe vậy, cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng. Xong rồi, đều bị biết hết.
"Ta. Ta đến đưa thư!" Nghê Thường cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, dưới tình thế cấp bách liền nghĩ đến lá thư của Đình Nhi.