Hi Du Hoa Tùng
Chương 838 : Dịu dàng trước ly biệt
Ngày đăng: 20:13 19/04/20
Lưu Phong từ sau khi tiếp quản Phong Thành thì thanh danh ở trong đế quốc ngày càng tăng, có thể nói là như mặt trời giữa trưa, mơ hồ đã gây uy hiếp với quyền lực của lão Hoàng đế. Hiện giờ bắt hắn làm Đốc Tạo sứ (coi sóc kiến thiết) Tế Thiên tháp, dân chúng thiên hạ nhất định sinh oán. Đến lúc đó mọi oán khí đều đổ lên đầu của hắn.
Nhất tiễn song điêu a.
Lão Hoàng đế trong lòng lập tức liền vui vẻ. Giao cho Lưu Phong đảm nhiệm Đốc Tạo sứ, ít nhất tổn hại thanh danh hắn, thứ hai là mình nhờ Tế Thiên tháp được trường sinh. Thật sự là rất hoàn mỹ.
Lão Hoàng đế ngồi ngửa hẳn ra sau thích chí nói: "Tu Duyên, hôm nay trẫm mới biết được, khanh cùng sư tôn Trương Thiên sư giống nhau, đều hết mực trung thành với trẫm"
"Vi thần vĩnh viễn là thần tử của bệ hạ, đương nhiên phải trung thành với bệ hạ "
Tu Duyên nhân cơ hội tỏ ra trung thành.
Lão Hoàng đế càng vui vẻ, chỉ là Ngài cũng không biết, việc Tu Duyên tiến cử Lưu Phong, mục đích thực sự cũng không phải như lão vừa nói.
Mục đích thực sự của Tu Duyên có hai điểm. Thứ nhất, có Lưu Phong làm Đốc Tạo sứ với bách tính thiên hạ mà nói là một chuyện tốt không thể nghi ngờ. Nói trắng ra chính là bớt khổ một chút. Thứ hai, LưuPhong nếu nhận việc ở Tế Thiên tháp thì không thể nghi ngờ sẽ ràng buộc với lão Hoàng đế. Như vậy sẽ khiến lão Hoàng đế tạm hoãn đối phó với Lưu Phong để hắn có thể tranh thủ ít nhiều thời giờ.
Lão Hoàng đế tít mắt cười hì hì: "Tu Duyên a, tương lai của trẫm, vận mệnh của trẫm toàn bộ đều trông vào khanh. Đúng rồi, bản vẽ thiết kế phải bao lâu mới có?"
"Mười ngày—!"
Tu Duyên suy nghĩ một chút rồi đưa ra một khoảng thời gian.
"Không được. Mười ngày lâu quá"
Lão Hoàng đế trầm giọng nói: "Với trẫm một ngày qua đi là ít đi một ngày, thời gian mười ngày lâu lắm. Như vậy đi, trẫm cho khanh thời gian là năm ngày. Năm ngày sau, trẫm nhất định phải có được bản vẽ đầy đủ để xây dựng Tế Thiên tháp"
Tu Duyên sớm biết rằng lão Hoàng đế sẽ như vậy, cho nên lúc nãy cố ý báo sai thời gian. Kỳ thật bản vẽ kia chỉ cần thời gian ba ngày là lão có thể xong rồi.
"Bệ hạ. Vi thần cam đoan sau bốn ngày sẽ có bản vẽ cho người" Để làm lão Hoàng đế càng thêm tín nhiệm với mình, Tu Duyên cố ý lấy lòng lão.
Lão Hoàng đế quả nhiên nở nụ cười: "Ha ha, không hổ là thần tử trung thành nhất của trẫm. Tốt lắm, tốt lắm, vậy hạn định là bốn ngày—!"
"Việc này không thể chậm trễ, vi thần liền đi chuẩn bị."
"Các mụ mụ xinh đẹp vạn tuế—!" Tiểu Linh Nhi cũng hô vang.
Tin tức Hoàng đế phải xây dựng Tế Thiên tháp cầu xin trường sinh nhanh chóng loang ra. Ngay sau hôm Tu Duyên rời khỏi Hoàng cung thì trong giới quan viên quý tộc của đế quốc đã lan truyền rồi.
Không ai biết là ai loan báo đầu tiên. Cũng không ai biết, tin tức là thật hay là giả.
Tuy nhiên đại bộ phận mọi người vẫn tin.
Có người vui mừng, có người buồn lo.
Đối với giới quý tộc cùng quan viên vẫn duy trì trung lập, Hoàng đế trường sinh không thể nghi ngờ là chuyện tốt lành thật lớn. Nhưng đối với thế lực lớn có tâm mưu phản như Yến vương, Đông cung mà nói thì đó là tin tức tối bất hạnh trên đời.
Nhất là Yến vương, từ sau khi biết tin tức này thì cuộc sống hàng ngày trở nên khó chịu a. Nếu phụ hoàng trường sinh thì đám nhi tử, tôn tử bọn họ đâu còn cơ hội.
Nhưng mà theo như lẽ thường từ trước đến giờ thì khả năng tung tin vịt rất lớn. Yến vương cần chứng thực ý kiến này một chút để khỏi phải suy nghĩ.
Nếu đó là ý của bệ hạ thì nó làm xáo trộn mọi dự định lập ra trước đây của Yến vương. Nói cách khác, mưu đồ tạo phản của Vương một lần nữa phải thay đổi lại rồi.
"Vương gia, ngài vội vã tìm bản cung như vậy, phải chăng có việc gì gấp?" Sau khi thấy vẻ lo lắng bất an của Yến vương, Trần Hoàng hậu yêu kiều lướt tới.
"Hoàng hậu, chuyện bệ hạ xây dựng Tế Thiên tháp thì người có biết không? Rốt cuộc là thật hay giả?" Sự việc quan trọng nên Yến vương trực tiếp hỏi luôn.
Trần Hoàng hậu mỉm cười. Trên thực tế từ lúc nhận được thỉnh cầu của Yến vương, nàng liền đoán được tâm tư Yến vương. Về chuyện xây Tế Thiên tháp thì nàng cũng là vừa mới vừa biết đến. Tuy nhiên, khác với mọi người, Hậu biết đến tin đó từ chính bệ hạ.
"Vương gia, ngài vội vàng đến tìm ta như vậy thì ra là vì việc này. Ta còn tưởng rằng là ngài nghĩ tới ta?" Trần Hoàng hậu cố tình ra vẻ thương tâm.
Đồ dâm phụ.
Yến vương trong lòng tức giận đến muốn mắng chửi, nhưng còn phải dựa nhiều vào dâm phụ này, hiện tại còn chưa đến lúc trở mặt. Trấn tĩnh cảm xúc một chút, Yến vương đi tới, dịu dàng nói: "Nương nương, bản vương mấy ngày nay đều nhớ tới nàng, hàng đêm nhớ nàng. Nếu nơi này không phải là hậu cung, ta đã sớm đi tìm nàng."