Hi Du Hoa Tùng

Chương 840 : Ta là nam nhân của nàng

Ngày đăng: 20:13 19/04/20


Đối với quyết định của Mộ Dung phu nhân, Hội đồng trưởng lão trong dòng tộc đều rất vui mừng. Các thanh niên trai tráng trong dòng tộc lập tức được tập trung để Mộ Dung phu nhân có thể lựa chọn kĩ càng.



"Phu nhân, người nên lựa chọn cẩn thận, tốt nhất là tìm những người thanh niên mạnh khỏe, tương lai có thể phát triển tốt." Một vị trưởng lão khuôn mặt đầy những nếp nhăn đang hưng phấn chỉ vào một thanh niên tráng sĩ trong chi tộc mình mà nói: "Ta đã xem qua năng lực của hắn, trong tương lai khẳng định nếu các ngươi kết hợp sẽ sinh ra những nhi tử khỏe mạnh."



"Nói bậy—!"



Tiếng trưởng lão kia vừa dứt, một trưởng lão bên cạnh hắn bắt đầu phản đối: "Ta xem năng lực kinh doanh mới là vấn đề chính. Phu nhân nếu cùng hắn kết hợp sẽ sản sinh ra những tài năng kiệt xuất nối nghiệp cho dòng tộc."



Có hai gã trưởng lão bất lương chỉ suốt ngày thả con tép bắt con tôm, xung quanh lập tức ầm ĩ như cái chợ. Gần như mỗi lão đều hướng về Mộ Dung phu nhân thổi phồng về bản thân người trong chi tộc của lão và khinh bỉ những đệ tử khác. Một số ít trưởng lão còn thậm chí nói rằng trong chi tộc mình, thanh niên một đêm chiến đấu với mười phụ nữ cũng không thành vấn đề. Còn cam đoan phu nhân tương lai sẽ hạnh phúc mỹ mãn.



Trượng phu của Mộ Dung phu nhân tương lai sẽ là gia tộc trưởng. Tệ nhất thì nhi tử của bọn họ sẽ làm tộc trưởng gia tộc. Cho nên đám trưởng lão này đều hy vọng Mộ Dung phu nhân có thể lựa chọn trai tráng thuộc chi tộc mình. Khi đó tương lai địa vị của bọn họ sẽ lên như thuyền gặp gió.



Nhìn những lão già vô liêm sĩ này, Mộ Dung phu nhân lập tức nổi giận, nàng thậm chí có một chút hối hận. Họ xem bản thân mình là gì? Không phải giống như một con gà mái chỉ để đẻ trứng à?



"Đừng làm ầm ĩ nữa, mọi người yên lặng một chút!"



Mộ Dung phu nhân thực sự nghe không lọt tai nữa bèn quát lên, ý bảo mọi người im lặng.



"Phu nhân, nếu không thì người tuyển một lúc vài người cũng được. Chúng ta cũng không để ý đến chuyện nhất thê đa phu đâu." Tranh cãi nửa ngày cũng không có kết quả, một vị trưởng lão tự cho là thông minh liền lớn mật đưa ra đề nghị của mình.



"Đi chết đi—!"



Lời của vị trưởng lão kia rút cuộc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Mộ Dung phu nhân. Các ngươi, một đám các ngươi nghĩ ta là người như thế nào.



"Bịch—!"



Theo một tiếng gầm lớn, trưởng lão kia đã bị Mộ Dung phu nhân đá trúng chỗ yếu hại, bay thẳng ra ngoài.



"Đánh hay lắm—!"



Đột nhiên một tiếng quát trầm xuống từ nơi xa truyền đến.



Theo sau đó là một âm thanh hưng phấn: "Mẫu thân, lão công nhà ta đã đến!"



Mộ Dung phu nhân không khỏi nao nao: "Hắn đến đây, hắn rút cuộc cũng đã đến." Mộ Dung phu nhân trong lòng đã phát thệ, nếu như Lưu Phong có thể xuất hiện đúng lúc, nàng sẽ thay đổi chủ ý, hướng Lưu Phong ngỏ lời.


Cứ như vậy, hai người gắng nhìn nhau, cũng không ai chịu mở miệng nói. Thật lâu sau, Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, xoay người chậm rãi hướng ra cửa sổ. Xuyên qua của sổ, nàng chăm chú nhìn cảnh vật, trong lòng cũng không biết mình đang muốn cái gì, vẻ mặt bỗng tái nhợt, thiếu sức sống.

Lưu Phong trong lòng thực sự ngổn ngang.



"Phu nhân, hôm nay ta cùng người hảo hảo nói chuyện, người đem hết tất cả những buồn khổ trong lòng nói ra được không?" Lưu Phong chậm rãi bước gần đến cửa sổ, cùng Mộ Dung phu nhân sóng vai đứng chung một chỗ.



"Ân—!"



Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng lên tiếng, nghiêng đầu, vội vã liếc nhìn Lưu Phong nhưng lại không nói gì.



Lưu Phong cũng quay đầu, liếc mắt tuy nhiên hắn không thể không nhìn đến cặp hương đồn phì nhiêu màu mỡ kia. Theo bản năng, hắn nghĩ đến thái độ của Uyển Nhi. Rõ ràng là Uyển Nhi cố tình ủng hộ tác hợp mình với mẫu thân nàng.

Mẫu thân nàng, Uyển Nhi còn không quan tâm, ta mắc gì còn làm bộ nữa. Nam tử hán đại trượng phu, đã thích thì việc gì không dám nhận.



"Phu nhân, bên ngoài gió lớn, không bằng đóng cửa sổ lại đi" Lưu Phong liền tiến về phía trước, đóng cửa sổ lại, hai tay đỡ lấy hai vai Mộ Dung phu nhân, thản nhiên nói: "Phu nhân, người phải biết chăm sóc bản thân. Nếu người chấp nhận, ta nguyện ý cùng người gánh vác trách nhiệm của gia tộc."



Mộ Dung phu nhân nghe vậy, tâm thần hơi xao động, ngẩng đầu lên gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, đột nhiên thấy được trong mắt hắn có một tia quang mang dục vọng, nàng liền lập tức có chút ngượng ngùng.



"Phong nhi, cảm ơn ngươi chịu giúp ta." Mộ Dung phu nhân đầy kì vọng lên tiếng, ánh mắt có chút mập mờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Phong.



"Không cần cảm tạ ta. Ta nghĩ chắc là người là người thông minh, sẽ minh bạch được ý tứ của ta."



Nếu đã muốn minh bạch rõ ràng, Lưu Phong đơn giản liền nói rõ: "Phu nhân, ý của ta là ta sẽ làm nam nhân của nàng"



Mộ Dung phu nhân nao nao, mạc dù cảnh tượng này trong mơ đã nhiều lần xuất hiện, nhưng lúc này, tự mình nghe thấy những lời này của Lưu Phong, nàng quả thật rất vui vẻ, hạnh phúc. Giờ phút này, trong lòng nàng thật sự ngượng ngùng, khó xử.



"Phu nhân, đêm xuân rất ngắn, không bằng chúng ta đi vào phòng đi. Cảnh sắc ngày hôm nay quả thật là đẹp a." Lưu Phong lớn mật tiến tới, ôm Mộ Dung phu nhân vào trong lồng ngực, hai tay đã sớm không có quy củ xoa nhẹ trên mỹ đồn.



Đối mặt với sự khiêu khích của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân có một chút rối loạn vì luân thường đạo lý. Mặc dù nàng thường mơ thấy cùng Lưu Phong làm nên những sự tình này, nhưng chung quy đó cũng chỉ là trong mơ. Hiện tại đây lại là sự thật.



Có một số sự việc vốn dĩ là như thế. Nghĩ là một chuyện, nhưng làm lại là chuyện khác,



"Phu nhân, chúng ta đi ngủ đi!" Lưu Phong hôm nay quyết tâm phải đem sự tình này giải quyết. Nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám hận, nếu nghĩ đã thông suốt rồi thì còn sợ đầu đuôi gì nữa.