Hi Du Hoa Tùng
Chương 842 : Chân tướng
Ngày đăng: 20:13 19/04/20
Mộ dung phu nhân đang cấp bách phát tiết nhu cầu.
Chợt, Mộ Dung phu nhân đột nhiên đưa tay lên vuốt ve thân thể của mình. Là một nữ nhân thành thục, Mộ Dung phu nhân đối với việc tự sướng cũng không còn xa lạ, thậm chí có thể nói là cao thủ. Nhớ ngày đó, khi Mộ Dung Thiên còn sống, có biết bao nhiêu đêm, nàng nhờ vào việc này mà tiến vào đỉnh điểm của dục vọng.
Mộ Dung phu nhân tự cởi bỏ nội y, thân thể cực kỳ tuyệt vời hoàn toàn trần truồng, hai tay không ngừng tự vuốt ve xoa bóp.
"Aaa! thật thoải mái!" Là nữ nhân, nàng biết rất rõ những điểm mẫn cảm trên cơ thể mình, chỉ một lát sau, thân thể của Mộ Dung phu nhân bắt đầu cảm thấy hưng phấn, nàng khẽ mở môi anh đào không ngừng rên rỉ, giải phóng tình cảm cùng dục vọng kìm nén trong long từ rất lâu.
Ngoài cửa sổ Mộ Dung Uyển nhi nhìn thấy mẫu thân tự sướng, hoàn toàn ngây dại, trong ấn tượng của nàng, mẫu thân vẫn là nữ tử trinh tiết truyền thống. (~ giữ mình)
"Thật thoải mái!" (phê nhỉ)
Mộ Dung phu nhân cũng không biết nữ nhi của mình đang ở ngoài cửa sổ rình coi, đôi tay linh hoạt vẫn không ngừng vuốt ve trên cơ thể ngọc, mông vặn vẹo, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ làm cho người khác thấy run rẩy. (DG: hấp dẫn đến dụ người a: P thèm nhỉ)
Dần dần, mộng cảnh bắt đầu nảy sinh xuất hiện trong đầu Mộ Dung phu nhân, thân thể và tâm trí của nàng càng thêm hưng phấn.
Động tình, nàng thậm chí ở trên giường, mông nhếch cao lên, một bàn tay từ mông hướng về phía chỗ ướt át của mình, chậm rãi chà sát mạnh thêm.
"Phong nhi, nhanh lên!" (DG: chết mịa mày rồi thằng LP!) Đột nhiên, nàng hô lên tên Lưu Phong, quát to như vậy khiến cho nàng càng thêm hưng phấn cùng kích thích.
"Aaaaaa, trời ơi!" (DG: ôi mai gót! tui đi kiếm bông đây)
Sau một tiếng rên cao vút. Cơ thể của Mộ Dung phu nhân chợt kịch liệt run rẩy, co rút, Mộ Dung Uyển nhi rõ ràng nhìn thấy, từ chỗ ướt át của mẫu thân, phun ra một cỗ chất lỏng.
"Mẫu thân quả nhiên là vô cùng hưng phấn và thèm muốn!" Mộ Dung Uyển nhi sau khi hiểu rõ tâm tư mẫu thân, xoay người ly khai, nàng không muốn quấy rầy mẫu thân, có lẽ những hình ảnh lúc nãy còn có thể lại diễn ra thêm nhiều lần nữa. Bởi vì nàng biết mẫu thân đã kìm nén dục vọng từ rất lâu rồi. Nàng cần phải phát tiết nhu cầu của mình.
Tuy nhiên Mộ Dung Uyển Nhi nghĩ lại. dù sao nữ nhi có hành động rình coi mẫu thân có chút bất hiếu.
Quả nhiên, khi Mộ Dung Uyển nhi đi chưa bao lâu, trong phòng mẫu thân lại truyền đến từng trận tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ sung sướng của nữ nhân.
"Điện hạ quá lo lắng rồi." Nói thật, Lưu Phong vẫn nhớ hành vi vô liêm sỉ của Thái Tử Phi năm đó. Có điều phải nói lại, đối với siêu cấp quí phụ như Thái Tử Phi, hắn vẫn có chút hứng thú. Lui một bước, để lợi dụng Thái Tử Phi, phải cho nàng chỗ tốt, dụ dỗ nàng.
"Điện hạ, ta biết tâm tư của người, tuy nhiên sự thể trọng đại, khiến ta phải cẩn thận suy xét. Đương nhiên, người yên tâm, mặc kệ ta suy xét kết quả như thế nào, cừu hận trước kia của chúng ta từ giờ trở đi xem như hoàn toàn hóa giải." Lưu Phong trầm tư một chút, thản nhiên nói.
Thái Tử Phi nghe vậy, lập tức liền nở nụ cười: "Phong nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy là ta an tâm rồi."
Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai Thái Tử Phi, miệng cúi xuống, nhẹ nhàng hà hơi vào lỗ tai nàng: "Điện hạ, ngươi có thể yên tâm. Nữ nhân xinh đẹp như điện hạ, thử hỏi thiên hạ, có người nam nhân có thể cự tuyệt được."
"Ha ha!" Được nghe nam nhân khen, Thái Tử Phi vui vẻ cười ha hả. Đã lâu, nàng chưa từng được nghe nam nhân ca ngợi. Hôm nay đối với nàng mà nói, đích thật là ngày tốt lành.
"Đúng rồi Phong nhi, ngươi tính khi nào thì công bố thân phận của ngươi với thiên hạ?" Kỳ thật vấn đề này, trong khoảng thời gian này khiến Thái Tử Phi trong lòng lo lắng nhất. Tuy rằng Lưu Phong không tính toán chuyện đối địch khi trước, cùng nàng hợp tác. Chỉ là việc này lộ ra, địa vị của nàng ở đế quốc khó tránh khỏi sẽ khó giữ được. Đến lúc đó đừng nói là tiếp tục hùng bá Đông Cung, phỏng chừng là nước bọt người trong thiên hạ cũng có thể dìm nàng chết đuối.
"Không nói dối điện hạ, ta chưa nghĩ ra thế nào cho tốt!" Lưu Phong thản nhiên nói một câu.
Thái Tử Phi dường như không vừa lòng với câu trả lời của Lưu Phong, nhíu mày nói: "Phong nhi, chuyện này liên lụy rất lớn, ngươi cần phải bàn bạc kỹ càng, đem các phương diện ích lợi cùng lợi hại quan hệ đều phân tích rõ ràng, cẩn thận làm việc, nếu không biến khéo thành vụng. Ta nhắc nhở ngươi một câu, hiện giờ bệ hạ đã không còn như năm đó, trong lòng lão dường như đã không có cái gọi là tình thân cùng tình cảm. Lão muốn sống trường sinh, lão muốn vĩnh cửu chiếm lấy chiếc ghế kia. Tất cả những ai có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế của mình, đều trở thành địch nhân của lão. Công bố thân phận của ngươi, không phải là một chuyện tốt."
Lưu Phong khẽ gật đầu, Thái Tử Phi phân tích thập phần đúng đắn, hiện giờ chuyện đó quả thật là như thế.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Phong mãi mà chưa chịu công bố thân phận của mình.
Đương nhiên, hắn đợi cho lực lượng phát triển lớn mạnh đến thời điểm không còn e ngại lão hoàng đế, như vậy sự cố kỵ cũng vì thế mà biến mất.
Lưu Phong thở dài nói: "Đúng vậy, bệ hạ đã thay đổi, đế quốc nếu nếu cứ bị ngài dày vò, sớm hay muộn cũng sẽ mất."
Thái Tử Phi ảm đạm nói: "Đúng vậy, nếu năm đó Thái Tử điện hạ không chết, có lẽ hắn đã trở thành một vị minh quân. Ngươi không biết, bệ hạ yêu thích đại Hoàng tử của mình nhất."
Nói tới đây, trong con ngươi Thái Tử Phi xinh đẹp hiện lên vài tia hối hận, nàng cầm bàn tay to Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Hết thảy đều là lỗi của ta."