Hi Du Hoa Tùng
Chương 891 : Lời mời của Thái tử phi
Ngày đăng: 20:14 19/04/20
"Trịnh vương, khanh bỏ Yến Sĩ Kiệt ra, trẫm sẽ xử lý sau." Hành động của Lưu Phong khiêu khích quyền uy lão Hoàng đế nên đương nhiên lão không muốn hắn giết Yến Sĩ Kiệt ngay trước mặt mình.
"Hoàng gia gia, thần thấy Yến Sĩ Kiệt nên giao cho thần xử lý đi"Lưu Phong thản nhiên nói.
Quần thần lại ồ lên, trong lòng hoảng sợ không thôi. Hoàng đế đã quyết định sự tình gì, làm sao cho phép một thần tử phản đối. Nhưng Trịnh vương không nghe lời của Hoàng đế, khư khư cố chấp thật khiến mọi người khó có thể tưởng tượng.
Lão Hoàng đế cực kỳ tức giận, thân mình khẽ run đứng lên từ Long Ỷ, ngón tay run run chỉ Lưu Phong mắng: "Làm càn, thực sự là làm càn"
"Trịnh vương, khanh có biết mình đang làm gì không?" Lão Hoàng đế tức giận nói: "Chỉ bằng hành vi hiện tại của khanh là trẫm có thể giết khanh"
Lưu Phong ngang ngược nói: "Hoàng gia gia, người là bệ hạ, là thiên tử. Tự nhiên là muốn giết ai thì giết, nhưng tôn nhi cũng có cái lý của mình. Chờ thần giết Yến Sĩ Kiệt xong, tự nhiên sẽ hướng người bồi tội. Đồng thời, thần cũng xin tâu, từ hôm nay trở đi, thần sẽ từ quan trở về Phong Thành dưỡng lão."
Dưỡng lão? Lời này vừa nói ra, không ít quan viên thậm chí không kìm nổi nở nụ cười. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, không ngờ không biết xấu hổ, còn nói cái gì dưỡng già.
Tuy nhiên, lời này lọt vào lỗ tai của lão Hoàng đế lại mang ý tứ khác. Thực rõ ràng, Lưu Phong lấy chuyện Tế Thiên tháp ra up hiếp.
"Không được, trẫm không cho khanh từ quan—!" Lão Hoàng đế nóng nảy, ngươi từ quan thì Tế thiên tháp làm sao bây giờ? Trường sinh đại kế của trẫm làm sao bây giờ?
"Hoàng gia gia, chức quan của thần giữ hay không giữ là do thần" Lưu Phong ngạo nghễ nói.
Quần thần lập tức kinh hãi, Lưu Phong đúng là lớn mật hiếm thấy. Từ khi bản triều lập quốc tới nay cũng chưa từng thấy có thần tử nào lớn mật như vậy. Cho dù ngươi là Vương gia, cho dù ngươi là hoàng tôn, cũng không nên xung đột với bệ hạ a.
Trương Tử Ngưu âm thầm vui mừng. Sự cường thịnh của Trịnh Vương mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đại bộ phận triều thần khi nhìn về phía Lưu Phong đã có thêm vài phần khâm phục và sợ hãi.
Ở trên Long Ỷ, lão Hoàng đế cực kỳ tức giận, đôi mắt trợn ngược lạnh lùng nói: "Trịnh vương, khanh muốn uy hiếp trẫm phải không?"
"Hoàng tôn không dám—!" Lưu Phong cung kính nói.
Lưu Phong cũng không biết ý nghĩ trong lòng của nữ nhân, hắn chỉ đang động tình nên cũng không cự tuyệt xiết chặt nữ nhân vào trong lòng ngực, tay không ngừng vuốt ve lưng nàng.
Thân hình Thái tử phi khẽ run lên, trên trán thậm chí túa ra mồ hôi lạnh. Hiển nhiên, hai mặt nhân cách của nàng đang kịch liệt tranh đấu.
Nhưng Lưu Phong lại coi như nàng đang động dục. Trong lòng mừng rỡ, hai tay chậm rãi trượt xuống kiều đồn của nữ nhân, đầu ngón tay nhẹ nhàng chui sâu vào.
Thái tử phi yêu kiều hừ một tiếng mà nói: "Phong nhi, ta muốn." Thái tử phi phát hiện sự âu yếm của nam nhân có thể khiến cho nội tâm điên cuồng của nàng thay đổi mãnh liệt. Nghĩa là, ý thức của nàng sẽ khống chế mặt tà ác kia. Liều mạng trong một thời gian dài, Thái tử phi kì thật đã hiểu một đạo lý. Điều nữ nhân cần chính là sự yên ổn cùng tình yêu. Nàng cũng không muốn lại bị mặt tà ác kia lấn át.
Lưu Phong nghe vậy, mỉm cười đầy mờ ám, bàn tay bắt đầu xoa nắn bộ ngực, lập tức liền biến Thái tử phi thành nữ nhân mặt đỏ tim đập.
"Mạnh lên một chút."Tình cảm mãnh liệt đang thắng thế, Thái tử phi không khỏi lên tiếng nhắc nhở nam nhân.
Lưu Phong nhấc bổng nữ nhân lên, cởi áo ngoài ra, một tay xoa xoa trước bộ ngực bão mãn, một tay hướng phía dưới váy của nữ nhân, bắt đầu xoa nắn lung tung.
"A—!"
Thái tử phi hai mắt mê ly, dường như đã bắt đầu động tình. Một đôi tay nhỏ bé không tự chủ được hướng về phía đũng quần của nam nhân, bắt lấy vật cứng kia và bắt đầu đùa bỡn.
Là một nữ tử cung đình, nàng hiểu rõ ràng làm thế nào để lấy lòng nam nhân, tuy đùa như vậy chỉ là thủ thuật nho nhỏ nhưng Lưu Phong vẫn hưởng thụ không thôi.
Cứ như vậy, hai người tự sướng cho nhau, rồi song song đạt đến cao trào. Tuy rằng không có tiếp xúc thân thể nhưng tình cảm mãnh liệt khiến hai người thật sự thoải mái một phen.
Sau khi hạ thân Thái tử phi kịch liệt co rút, sự tà ác trong lòng nàng đã hoàn toàn bị tình cảm mãnh liệt thay thế, ánh mắt lúc này đầy xuân sắc, trên mặt đỏ ửng. Nàng mệt mỏi gục trên ngực Lưu Phong để thở gấp rồi nhìn Lưu Phong xấu hổ mỉm cười: "Phong nhi, ngươi biết không? Hôm nay là một lần thoải mái nhất trong mấy năm gần đây của ta." Tuy rắng Lưu Phong chỉ dùng ngón tay, nhưng khoái cảm của tình cảm vượt xa khi Thái tử phi dùng tay của chính nàng.
Tay nàng vuốt ve lồng ngực của Lưu Phong, nhẹ giọng hỏi: "Phong nhi, ngươi có thoải mái không? Muốn nữa chứ?"
Lưu Phong thật thà trả lời: "Ân, rất muốn. Ai kêu nàng mê người như vậy chứ."
Nghe được lời khen của nam nhân nàng yêu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi không khỏi toát ra một nụ cười ngọt ngào. Sau đó nhẹ nhàng hôn trên trán Lưu Phong một cái, mỉm cười nói: "Phong nhi, nếu ngươi thật sự muốn thân thể ta, chờ thêm vài ngày, ta liền cho ngươi dùng bao nhiêu tùy thích."