Hi Du Hoa Tùng

Chương 935 : Tâm tư

Ngày đăng: 20:14 19/04/20


Tần Thủy Dao lập tức dẫn Lưu Phong đi vào hoa viên rồi dừng bước nói rất nghiêm túc: "Cảm ơn—!"



"Đại sư tôn, người một nhà không nói hai lời. Chúng ta sao phải khách khí như vậy".



Lưu Phong mỉm cười.



"Phong nhi, ngươi và ta bây giờ là không có khả năng. Ngươi cũng biết, ta đã từng yêu Thái tử Điện hạ. Mà ngươi lại là cốt nhục của ngài, ta làm sao có thể." Tần Thủy Dao có chút hoang mang (nv: tâm hoảng ý loạn).



"Đại sư tôn đừng nói gì cả" Lưu Phong trầm giọng nói: "Ta cũng biết. Nhưng đó không phải là điều chính. Hãy cứ tin di nương không hề nhầm, giữa chúng ta có duyên trời định"



"Nhưng mà ta. Ta cảm thấy mình không xứng với ngươi, hơn nữa ta." Tần Thủy Dao giờ phút này cũng chẳng yêu Lưu Phong. Hơn nữa với chuyện năm đó vẫn còn canh cánh trong lòng, cho nên căn bản là nàng không cách nào tiếp nhận chuyện với Lưu Phong.



"Ta sẽ chờ người, ta tin tưởng vào duyên trời định của chúng ta" Lưu Phong đi tới thừa dịp Đại sư tôn không để ý hôn nhẹ lên trán nàng. Có điều trong mắt hắn lại hiện lên một nỗi lo.



"Phong nhi, ngươi." Tần Thủy Dao khẽ run lên, trong lòng cũng thấy hỗn độn. Lần đầu tiên bị nam nhân hôn, nhưng nàng cũng không thấy xuất hiện tim đập nhanh hơn, hoặc là đỏ mặt. Ngược lại trong lòng nàng còn thấy hơi khó chịu. Nàng biết mình rất khó cùng Lưu Phong tin tưởng yêu thương lẫn nhau.



Đối với sự rộng lượng và tha thứ của Lưu Phong, trong lòng nàng kỳ thật cũng rõ. Đó không phải bởi vì Lưu Phong có sự độ lượng của thánh nhân. Hắn làm như vậy chỉ là vì tình cảm giữa tứ tỷ muội của Phiêu Miểu Cốc. Chỉ vì hắn không muốn cho ba vị muội muội của nàng khó xử.



Đối mặt với sự độ lượng và nhường nhịn của Lưu Phong, Tần Thủy Dao đích thực hơi áy náy. Nhưng bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ về việc làm của mình thì nàng vẫn không biết mình có gì sai lầm.



Mọi thứ nàng làm căn bản là không có ý riêng tư gì, chẳng qua nàng chỉ vì lợi ích sư môn. Nàng tin tưởng vững chắc vào sự đúng đắn của mình. Ở đây không có bất kì mưu đồ nào, nàng phải toàn lực vì ích lợi của Phiêu Miểu cốc. Đây là nguyên tắc của nàng trong lúc trước và cả bây giờ, trong tương lai cũng vậy.



Cho dù không ai hiểu được nàng thì nàng cũng không dễ dàng từ bỏ.



Năm đó nàng đã thề với sư tôn nhất định phải phát triển Phiêu Miểu Cốc mạnh mẽ. Nàng sẽ dốc hết tinh lực của đời mình để hoàn thành lời thề.



"Phong nhi. Đại tỷ nói gì với ngươi?" Sau khi Lưu Phong chia tay Tần Thủy Dao mới đi được vài bước liền đụng phải Thủy Mị Nhi.




Khi đến gần biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo, tâm thần Lưu Phong cảm nhận được một khí tức cường đại. Để tránh đánh rắn động cỏ, hắn liền ngừng lại ở đỉnh núi rất xa rồi phóng tâm thần, dùng thần thức đi xem xét.



Với tinh thần lực cường đại, hắn thành công lẻn vào biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo. Mọi thứ trong biệt viện lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt.



Trong phòng khách của Đạo Tể Chưởng giáo có ba người ngồi. Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo không có vẻ cao ngạo bình thường. Chỉ thấy lão nghiêm túc cung kính nói chuyện với một trung niên. Người này có khuôn mặt gầy, môi rất dầy có chút gợi cảm. Một đôi mắt sắc bén rất có thần. Hai mắt lúc khép lúc mở thì dường như có tinh quang chớp động. Lão chỉ ngồi đó mà toát ra một khí thế cường đại hiển hiện.



Lưu Phong phán đoán khí tức mà hắn cảm ứng được chính là do người này phát ra.



Ở bên bọn họ còn có một người đang ngồi. Đúng là Thiên Tâm trước đây đã cùng Lưu Phong giao thủ. Hắn khép hờ hai mắt nghe hai người nói chuyện trong sảnh dường như không thèm để ý mảy may.



Lưu Phong hơi kinh hãi, so với mấy ngày hôm trước thì tu vi Thiên Tâm dường như lại có tăng tiến.



Vốn Lưu Phong định kiểm tra thực hư một chút về thực lực Thiên Tâm, cũng không nghĩ người trung niên hơi hơi cau mày dường như phát hiện điều gì.

Lưu Phong vội vàng rút lại tâm thần, tránh để người nọ nhận ra.



Một lát sau, Lưu Phong mới xuất động thần thức lại lẻn vào trong phòng nghe trộm bọn họ nói chuyện. Tu vi Thiên Tâm tạm thời cứ mặc kệ đã.



Chỉ nghe được Đạo Tể Chưởng giáo nói với trung niên kia: "Thượng sứ, người tới thật sự là rất đúng lúc. Tu vi của Lưu Phong đã tiến tới mức không lường được. Vốn ta còn có chút lo lắng, hiện tại tốt rồi. Người mang đến thần vật khiến tu vi Thiên Tâm luyện thành Tử Sát Thần công tầng thứ chín. Do vậy phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn. Lão đạo cũng không biết báo đáp Thượng sứ như thế nào."



Lưu Phong trong lòng chấn động, đã biết trung niên trước mắt này tám phần là sứ giả do Bạch Huyền Y phái tới.



Trong mắt trung niên chợt lóe sáng cười nói: "Bạch Khởi lần này đến, cũng là phụng mệnh chủ nhân của ta trợ giúp Thiên Tâm giải quyết tặc tử Lưu Phong kia. Không cần nói đến báo đáp."



Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt: "Thượng sứ, ngài có thể nói một tiếng với Tôn giả để giúp Huyền Tâm Chánh tông bồi dưỡng thêm mấy cao thủ?"