Hi Du Hoa Tùng
Chương 943 : Lão Hoàng đế đích nguy cơ
Ngày đăng: 20:14 19/04/20
"Hừ—!"
Lưu Phong triệu hồi tử kim (vàng tía) Chân Long. Tử Hư Chân Long quyết âm thầm vận chuyển xoay quanh bản thân, Tử Hư Chân Long khí nhất thời từ người hắn tỏa ra khắp nơi. Chúng tu chân lập tức sinh ra cảm giác muốn quỳ bái. Bạch Khởi có vẻ cũng cảm ứng được thiên uy lớn lao đó, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lưu Phong rất thoả mãn về biểu hiện của mọi người cười nói: "Thiên kiếp đã tới, mặc dù là Tiên Linh Môn cũng không cách nào tránh khỏi. Mọi người có cảm thấy, bọn họ liệu còn tâm tư nghiêm phạt chúng ta sao?"
Nghe Lưu Phong nói như thế, mọi người hiểu ra tức khắc. Dưới Thiên kiếp không có ngoại lệ, Tiên Linh Môn thì sao, Tuần Tra Sứ giả thì sao. Đến lúc đó ai có thể quản được.
Lưu Phong đúng là người mang Tử Hư Chân Long khí, lại có tử kim Chân Long hộ thể, là người ngoài kiếp. Chỉ có dưới sự che chở của hắn mới mong có được một đường sống sót.
Có ý niệm này trong đầu mấy người nhất thời quyết định đứng ở về phía Lưu Phong, công khai lên án hành vi của sứ giả Tiên Linh Môn.
"Giết sứ giả, vì Tu Chân Giới trừ hại." Cũng không biết ai hô một câu khiến tu chân đang có mặt liền sôi nổi yêu cầu giết sứ giả cho xong chuyện. Tránh không để cho hắn quay về tố cáo, sẽ thêm không ít phiền phức.
Đạo Tể Chưởng giáo hơi biến sắc, lá gan những người này cũng thật lớn, thật đúng là muốn tạo phản.
Bạch Khởi cả giận nói: "Các ngươi sẽ hối hận—!"
Mắt thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, Đạo Tể Chưởng giáo đành thở dài bảo: "Thiên Tâm, chúng ta đi thôi chuyện này đã vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta" Đạo Tể cũng hiểu câu nói của Lưu Phong thật đúng. Dưới thiên kiếp sẽ chẳng phân biệt được ngươi hay ta, chẳng phân biệt được cao thấp thế nào. Trái lại, có người nói tu vi càng mạnh thì nguy hiểm lại càng lớn. Tiên Linh Môn tuy rằng cao cao tại thượng, thế nhưng đến lúc đó vị tất có thể bảo vệ được Huyền Tâm Chính tông. Hơn nữa Bạch Huyền Y chưa chắc sẽ làm như vậy. Hôm nay người Tu Chân Giới đang xúc động, lão cũng không thể trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Bạch Khởi nghe vậy gấp đến độ giậm chân bình bịnh hô lên: "Đạo Tể Chưởng giáo, ngươi có ý tứ gì?"
Thiên Tâm trầm ngâm chốc lát cuối cùng thu hồi kiếm tiên nói: "Tôn giả, xin lỗi, chuyện của người chính người nên xử lý" Thiên Tâm cũng là nhận thấy nguyên nhân là người này biết mọi người Tu Chân Giới trở mặt sẽ làm ảnh hưởng toàn bộ vận mệnh và an nguy của Tu Chân Giới nên hắn đành cố kiềm nén lửa giận.
Bạch Khởi thấy bản thân thế cô, lão cắn răng nói: "Hảo, Các ngươi được đó, hiện tại ta đi. Các ngươi sẽ hối hận." Nói xong liền xoay người rời đi.
"Chờ một chút—!"
Lưu Phong truy theo cười nói: "Ngươi có thể đi sao? Không có nghe thấy tất cả mọi người yêu cầu giết ngươi?" Vừa nói Lưu Phong cười gằn dùng tâm niệm gọi tử kim Chân Long hộ thể gào thét vọt tới không để Bạch Khởi phản ứng đã hoàn toàn nuốt lão.
Đạo Tể Chưởng giáo và Thiên Tâm tối sầm mặt lại. Lưu Phong quá cường hãn nên bọn họ thấy thua xa. Nhất là Thiên Tâm, hắn vẫn cho rằng tu vi bản thân có thể so cùng Lưu Phong. Thế nhưng hiện tại xem ra, nếu như hắn vận dụng tử kim Chân Long và thanh loan thần điểu thì căn bản là mình một chút cơ hội thắng cũng không có.
"Ha ha—!"
Vu Thiên cười điên cuồng hiện ra thân hình, khinh thường nói: "Chỉ là một kẻ linh hồn không tan, Tử Linh tiên, có bản tôn tại đây thì ngươi làm sao giết được bệ hạ?"
Nói xong, chỉ thấy tay phải Vu Thiên bổ ra một đạo kim sắc chưởng phong, đi nửa đường trên không thì hóa thành một lưỡi đao sắc bén chém Lão Tổ.
Lão Tổ hơi biến sắc, thân hình xoay tròn, hóa thành một đoàn huyết vụ né tránh. Sau đó gương mặt thật xuất hiện một chỗ khác. Chỉ thấy lão khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, vóc người cao gầy, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như đao tràn ngập khí thế điên cuồng đã đỏ như máu, chòm râu và lông mi rõ ràng đều đỏ như máu.
"Là ngươi?" Vu Thiên có vẻ nhận ra được người này.
"Không sai, là ta—!" Lão Tổ cười gằn nói: "Vu Thiên tôn giả, không nghĩ tới chúng ta còn có ngày tái kiến. Đáng tiếc a, hôm nay ngươi và ta lại là địch nhân."
"Không sai—!"
Vu Thiên nghiêm nghị nói: "Cho dù nói như thế nào, ngươi là người tiền triều đã vong quốc. Vu Thiên chỉ phụ trách bảo hộ Hoàng đế triều đại đương thời. Ngươi và ta năm đó tuy rằng còn có chút giao tình, nhưng hôm nay không được phép tới đây dương oai. Được rồi, ngươi đáng ra hồn phi phách tán, rồi vì sao tu thành Tử Linh tiên."
Lão Tổ nhàn nhạt nói: "Trời không giết ta —_!"
Lúc này Lão Hoàng đế cũng nhận ra thân phận Tử Linh tiên này, kinh ngạc: "Không nghĩ tới lại là ngươi. Tốt, hôm nay liền cho ngươi hôi phi yên diệt."
"Cẩu Hoàng đế, kẻ đáng chết là ngươi." Lão Tổ lạnh giọng nói: "Ngươi đã từng nếm nỗi đau đớn bị vong quốc chưa."
"Vu Thiên thượng tôn, giết hắn—!" Lão Hoàng đế phẫn nộ gầm rú.
Vu Thiên biến sắc, hai tay vung lên bắn ra hai đạo kim sắc chưởng phong, hóa thành hai kim long rít gào lao về Lão Tổ với khí thế như muốn mang tất cả cuốn đi.
Lão Tổ cũng không né tránh, cười nói: "Vu Thiên Thượng tôn, năm đó ngươi đã cứu ta một lần. Hôm nay ta liền trả lại ngươi ân tình cho ngươi, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt—!"
"Phanh—!" một tiếng, sau một đòn thì thân thể Lão Tổ giống như diều đứt dây bị đánh bay. Mọi người đều thấy thân hình cao to của Lão Tổ đánh vỡ nóc Thượng Thư Phòng. Đúng lúc này Lão Tổ bỗng nhiên hít một hơi, linh lực trong cơ thể như chớp cấp tốc biến đổi, cả người như chim bay nhẹ nhàng đáp xuống.