Hi Du Hoa Tùng
Chương 956 : Thiên Lôi kiếm xuất thế
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
"Ha ha, lão Nhị thật sự là càng ngày càng xuất sắc, chả trách phụ vương đối với ngươi chỉ có thể khen ngợi không thôi." Chu Cao Long đối xử già dặn, diện mạo bên ngoài cũng rất phong độ. Có điều lòng dạ hơi hẹp hòi, nhất là đôi mắt từ bên trong lộ ra một ánh hung quang làm cho người ta cảm thấy sát khí mười phần.
Chu Cao Thành thân hình cao lớn tràn đầy khí phách, khí chất không hề tầm thường. Tuy nhiên người này lòng dạ rất kín đáo, dù rằng tuổi không lớn nhưng cũng đã là một tên cáo già. Hắn thấy trong lời nói của đại ca có chuyện thì trong đầu liền sinh ra một kế bèn không chậm trễ hạ giọng nói: "Đại ca, đệ nghe nói phụ vương còn có một đứa con. Theo dư luận nói thì hắn là do Thái tử phi sinh ra, chính là đương kim Hoàng thái tôn. Theo thiển ý của đệ, xem ra ngôi vị Hoàng đế hơn phân nửa sẽ là của hắn."
Lời này vừa nói ra, thái độ của Chu Cao Long lập tức trở nên căng thẳng liền vội vàng thấp giọng hỏi: "Đệ lấy tin tức này từ đâu ra? Lời này cũng không thể nói bậy, nếu không cẩn thận coi chừng sẽ bị rơi đầu"
"Đại ca, việc này tuyệt đối không thể nào là giả được." Chu Cao Thành cẩn thận kiểm tra bốn phía đều không có người, mới tiếp tục nói: "Để có được tin tức này, đệ đã phải bỏ ra một số tiền lớn để moi thông tin từ một vị tùy tùng bên cạnh phụ vương. Nghe nói, phụ vương đối với vị Tứ đệ kia của chúng ta rất thích thú. Huynh nói đi, chúng ta mấy năm nay tranh đấu, cái gì cần làm đều đã làm rồi. Bây giờ theo đệ nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị về sau liền yên yên ổn ổn làm thần tử, không cần tiếp tục tranh đấu làm gì nữa."
Trong đôi mắt Chu Cao Long hiện lên một vẻ không cam lòng, trong lòng âm thầm buồn bực. Mịa nó, không ngờ lại có chuyện như vậy. Thật sự là người tính không bằng trời định a.
"Lão Nhị, đệ có dám khẳng định tất cả những lời mình vừa nói đều là thật sự? Đệ dám cùng phụ vương đối chất sao?" Chu Cao Long vẫn còn không thật sự tin tưởng, hắn cũng lo rằng đây là do lão Nhị cố ý nói bừa, dựng lên chuyện này để lừa dối nình.
"Đại ca, việc này một trăm phần trăm là thật. Tuy nhiên nếu huynh muốn đệ cùng phụ vương đối chất thì đệ tuyệt đối không dám. Dù sao những gì cần nói thì đệ cũng đã nói rồi, tin hay không là tùy huynh" Chu Cao Thành đảo mắt rồi cười nói: "Đại ca, huynh cũng đừng nghĩ đi đối phó với Tứ đệ. Nếu để cho Phụ vương biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."
Chu Cao Long hừ một tiếng, lúc này liền bộc lộ ra chính kiến của mình: "Hừ, ta không tin." Nói xong liền bước nhanh về phía trước, không hề để ý tới lão Nhị.
Chu Cao Thành thấy lão Đại nổi giận đùng đùng như vậy. Miệng hơi mỉm cười hạ giọng nói thầm: "Nếu huynh không tin thì sẽ không có gì hay ho cho mình đâu."
Sau đó hắn cũng vội vàng đi theo đại ca của mình.
Đi vào anh hùng điện, lúc này quan viên các nơi ở Yến kinh đã đến đông đủ. Mọi người thấy hai vị công tử xuất hiện thì vội vàng tiến tới chào hỏi. Hai người lập tức lễ phép đáp lại.
Nhiều năm qua, hai người ở Yến kinh đều đã gây dựng thế lực của riêng mình. Trong đám đại thần ở đây, ngoại trừ những kẻ trung thành với Yến vương, đại bộ phận đều thuộc về một trong hai người bọn họ.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng nhạc liền vang lên. Yến vương rốt cục cũng xuất hiện, Yến vương thoạt nhìn có vẻ như tinh thần không được tốt. Dường như có bệnh trong người.
Chờ cho mọi người hành lễ xong, Yến vương thản nhiên nói: "Tất cả mọi người ngồi đi, hôm nay tập trung mọi người ở đây để thương nghị. Thế cục đế quốc đang hỗn loạn, Tĩnh Vương gia lòng lang dạ sói đã khởi binh làm phản. Chúng ta làm thần tử, theo lý thì nên khởi binh dẹp loạn. Nhưng hiện nay Tĩnh Vương gia nắm giữ trong tay Tứ Đại Quân Đoàn cường đại nhất của đế quốc. Cho nên về việc xuất binh thì ta còn có chút do dự. Tất cả mọi người hãy nói ra ý kiến của mình đi?"
Chu Cao Thành nhận thấy phụ vương nói chuyện tuy rằng có uể oải (hữu khí vô lực), nhưng ở trong giọng nói bình thản kia vẫn lộ ra một ít khí phách làm cho người ta không dám coi thường.
Bạch Hoa hôm nay cũng không dám dè chừng nên toàn lực xuất kích. Tu La thần công không ngừng phát động đến mức tận cùng.
Đối mặt với thế công liên miên bất tuyệt của Bạch Hoa, Lưu Phong vẫn thong dong thi triển kiếm ý rất tự nhiên.
Trong lòng Bạch Hoa lúc này lại vô cùng kinh hãi không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt. Lão rốt cục cũng phát hiện ra thực lực của mình so với Lưu Phong quả thực là kém rất xa. Nhất là sau khi hắn đã đem Hạo Thiên kiếm hoàn toàn chữa trị, kiếm thế trở nên cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Giết. !"
Lưu Phong phát hiện ra Bạch Hoa đang nao núng trong lòng.
Lập tức chăm chú đợi thời cơ đối phương sơ sểnh để đoạt mạng.
Cơ hội vừa tới, kiếm của Lưu Phong liền đâm tới giữa trán của Bạch Hoa, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Hoa mặc dù thấy nguy hiểm đến gần nhưng tâm vẫn không loạn, hoành tay đưa ra một kiếm uy lực kinh người. Không chỉ chống đỡ thế kiếm đang muốn lấy mạng của Lưu Phong, đồng thời thân hình hắn cũng rất nhanh bắn ngược về phía sau. Lần này lão cảm thấy không thể tiếp tục chống đỡ, ý nghĩ chạy trốn đã xuất hiện trong đầu.
Lưu Phong tuyệt đối sẽ không cho Bạch Hoa cơ hội để bỏ chạy. Thân thể hắn thuận thế xoay tròn, nhưng Hạo Thiên kiếm lại biến ảo ra thành hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, gắt gao khóa trụ thân hình Bạch Hoa.
Công kích của Lưu Phong lúc này liên tiếp như nước chảy mây trôi, biểu hiện trình độ kiếm đạo phi thường cao siêu. Ngay cả Bạch Diệu đang ở một bên quan chiến cũng âm thầm gật đầu khen ngợi.
Bạch Hoa thấy Lưu Phong hung hăng như vậy, trong lòng tuy có chút sợ hãi nhưng cũng không hề nhượng bộ. Lão vội vàng bố trí ở quanh thân mình cường đại phòng ngự, sau đó xoay người lại, đem hết toàn lực bổ ra một kiếm.
Trong mắt Lưu phong lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không thể không trầm trồ khen ngợi uy lực một kiếm này của Bạch Hoa, phách liệt cực kỳ khí thế, làm cho người ta không thể coi thường
"Tốt!"
Lưu Phong hô lên một tiếng, vội vàng quơ Hạo Thiên kiếm lên, song kiếm rốt cục cũng va chạm một chỗ.