Hi Du Hoa Tùng

Chương 967 : Vu Thiên chết

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Lời này vừa nói ra, tại hiện trường các đại thần lập tức bắt đầu gào khóc, đều tỏ vẻ thâm tâm vô cùng đau thương.



Lưu Phong thở dài một tiếng, dặn dò Đan Hùng: "Trước khi Quốc tang kết thúc, không đại thần được rời khỏi Hoàng cung, phải có người giám hộ."



Lời này vừa nói ra, chúng thần đều biết bản thân mình đã bị giam lỏng rồi.



"Mang Yến vương đi —!" Nhìn thoáng qua Yến vương, Lưu Phong thản nhiên dặn một tiếng, xoay người đi ra ngoài.



Đi ra khỏi Thượng thư phòng, Lưu Phong dừng lại nhìn lên không trung vẻ mặt lo lắng, nói đầy ý tứ: "Mọi thứ đều đã xong—!"



Yến vương sau khi bị đưa ra khỏi Thượng thư phòng, lập tức liền khôi phục tự do thân thể. Có điều lực lượng trong cơ thể Vương biến mất không tung tích. Lão phẫn nộ nhìn Lưu Phong, tức giận quát: "Ngươi là loạn thần tặc tử, ngươi âm mưu cướp ngôi, ngươi chết không được tử tế đâu."



"Bốp—!"



Hắc Vân đi lại, căm giận vả vào mồm Yến vương, tức giận quát: "Muốn chết—!"



"Hắc Vân, đừng cản hắn, đưa hắn lại đây." Lưu Phong thản nhiên dặn một câu, khinh thường nhìn Yến vương nói: "Ta nói rồi, ta muốn cho ngươi biết, ngoại trừ âm mưu quỷ kế, ngươi cũng chẳng là gì. Yến vương, đáng tiếc âm mưu quỷ kế của ngươi, với lực lượng tuyệt đối trước mặt, căn bản là không có tác dụng gì."



"Lưu Phong, ngươi không nên bức tử bệ hạ." Yến vương hiên ngang lẫm liệt nói: "Ta phải công bố tội ác của ngươi cho dân chúng, kêu gọi nghĩa sĩ thiên hạ thảo phạt ngươi."



"Ha ha—!" Lưu Phong cười điên cuồng, khinh thường hừ một tiếng: "Đầu Ngươi teo não rồi ah, hiện tại thân ngươi còn khó giữ, ngươi còn muốn làm cái gì. Ngươi nghĩ rằng ta còn cho ngươi cơ hội sống rời khỏi đây. Nói thật cho ngươi biết, trước lúc Thái tử phi thăng, ta đã đáp ứng người. Nhất định phải đem cái tên gian phu kia chém thành muôn mảnh."



"Buồn cười." Yến vương đối chọi gay gắt nói: "Không phải ngươi hiện tại chính là gian phu của tiện nhân Điềm nhi kia sao?"



"Bốp—!" Hắc Vân đi đến, lại một cái tát tay vang lên.



Lưu Phong ngẩng đầu, thờ ơ nhìn Yến vương nói: "Ngươi lầm rồi. Ta cùng Điềm nhi là yêu thương lẫn nhau, hơn nữa lúc ta cùng nàng quan hệ, Thái tử đã phi thăng rồi. Điềm nhi đã là người tự do. Chúng ta lúc đó cùng ngươi hoàn toàn khác nhau. Cho nên, ngươi không có tư cách chỉ trích. Ngươi hẳn là biết, ngươi đã thua, hoàn toàn thua, ngươi căn bản không còn có ngày đứng lên được nữa rồi"



"Ngươi dám giết ta?" Yến vương lạnh giọng một tiếng nói đầy uy hiếp: "Ngươi cũng biết Tam Vệ dưới trướng ta có bao nhiêu binh mã không? Trăm vạn đại quân a. Nếu ta chết, hai con trai của ta chắc chắn khởi binh báo thù, đến lúc đó hươu chết về tay ai, còn chưa biết."
Thu Sương tiên tử mỉm cười, tay cũng không chậm, đột nhiên xuất ra một Thất Thải kiếm tiên, trong lúc đó đôi mắt nàng hiện lên một đạo hàn mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào công kích của Vu Thiên.



Thời điểm ngay khi cự long màu đen sắp nuốt Thu Sương, nàng rốt cục hành động. Thân hình xoay tròn, biến ảo thành một đường hình cung xinh đẹp, không lùi ngược lại tiến lên nghênh tiếp.



Hai kiếm chạm nhau trong nháy mắt, Thu Sương tiên tử cổ tay nhẹ nhàng run lên, Thất Thải kiếm tiên trong tay dán chặt lên trên thân kiếm của Vu Thiên, nhanh như chớp thuận thế đi lên, thẳng tới cổ tay Vu Thiên.



Vu Thiên đột nhiên biến sắc, lão lập tức kinh hãi, xảy ra tình huống như vậy, lão hoặc là quăng kiếm, hoặc là cũng chỉ có thể trơ mắt xem cổ tay bị đứt đoạn. Lão vội vàng lui về phía sau, hy vọng tạo ra khoảng cách nhất định, biến đổi lần nữa.



Khi lui lại, lão mới phát hiện kiếm tiên của Thu Sương đi tới không những nhanh hơn, lại còn phát ra một hấp lực vô hình, khiến cho Hắc Ma kiếm của lão căn bản là không thể thoát khỏi.



Rơi vào đường cùng, Vu Thiên chuẩn bị quăng kiếm, thân hình như tên bắn bay về phía sau. Nhưng phản ứng của Thu Sương tiên tử còn nhanh hơn so với Vu Thiên. Nháy mắt ngay sau khi Vu Thiên lui lại sau, nàng bỏ qua Hắc Ma kiếm, đem kiếm thế chuyển hướng về phía thân Vu Thiên.



"Kết thúc rồi—!"



Thu Sương khóe miệng vẫn mỉm cười như trước, nhưng sát ý trong đôi mắt lại tăng thêm, Thất Thải kiếm tiên trong tay không ngừng bắn ra kiếm quang, trong chớp mắt, Vu Thiên đã bị vô số đạo kiếm quang bao vây.



Kiếm tiên chấn động cả không gian, mỗi lần chấn động, biến ảo ra mấy đạo bóng kiếm. Khi tới trước mặt Vu Thiên, Vu Thiên nhìn thấy dĩ nhiên chỉ là ảo ảnh đầy trời.



Vu Thiên phát hiện mình đã bị khóa mọi đường, lui không thể lui. Ngay khi lão đang nao nao, đột nhiên nghe được âm thanh kiếm quang, cúi đầu, lão liền thấy máu nhuộm đầy ngực áo.



"Nhận kiếm cuối cùng của ta —!" Đình Nhi hai tay nắm chặt Thiên Lôi kiếm, chém ra môt đạo thiểm điện, hướng về phía Vu Thiên bay tới, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Vu Thiên hoàn toàn biến thành bột mịn. Hoàng thượng, địch nhân đều bị tiêu diệt hết, tất cả tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.



Một canh giờ sau, toàn bộ Hoàng cung đều đã bị Thần Thánh Quân Đoàn tiếp quản. Các tướng sĩ đều cầm súng liên thanh tối tân do Phong Thành mới sản xuất, mặc quân trang uy phong lẫm liệt.



Ở bên ngoài Hoàng thành, đại quân Tam Vệ của Yến vương, bởi vì chủ soái cùng tướng lãnh bị ám sát nên đã như rắn mất đầu. Hơn nữa bị chính sách thân tình của Lưu Phong xúi giục, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, tránh khỏi một hồi chiến tranh đổ máu lớn.