Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 106 : Rương bảo bối

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Nhà của ấu tể cũng ở trong khu dừng chân này, Tạ Loan ôm ấu long có chiếc cánh trái được băng bó đi về phía tầm mắt bé chỉ.



Khoảng mười mấy phút, Tạ Loan nhìn thấy một căn nhà thoạt nhìn rất bình thường.



So với những căn nhà khác trong khu này, bề ngoài của nó thoạt nhìn đơn sơ hơn rất nhiều, cửa phòng không hề phù hợp với khiếu thẩm mỹ thích những thứ sáng lấp lánh của cự long, trừ bỏ mặt tường có chút cũ kĩ thì ngược lại rất phù hợp với kiểu kiến trúc bình thường.



“Nơi này sao?” Tạ Loan cúi đầu, ấu long dựa sát cơ thể nằm trong lòng anh, mà hai chân trước thì cẩn thận ôm viên đá phỉ thúy xanh biếc.



Nếu không phải viên đá này hơi nhỏ thì có lẽ ấu long này đã dùng cả hai chân sau của mình để ôm.



Cảm giác ấu tể giật giật thân mình, Tạ Loan liền xác định được vấn đề của mình. Cửa nhà không khóa, có thể trực tiếp mở cửa tiến vào, trong ánh nhìn chăm chú của ấu long, Tạ Loan giơ tay gõ cửa phòng, sau vài giây thì bên trong truyền ra âm thanh già nua.



“Vào đi.”



Ấu long trong lòng có phản ứng với âm thanh này, chủ nhân của âm thanh có lẽ là người thân của ấu tể, Tạ Loan đưa tay vặn nắm cửa, ôm ấu long vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình tiến vào.



Vừa vào cửa, Tạ Loan nhìn thấy một ông cụ rất phù hợp với giọng nói vừa này.



Tinh thần lực dò xét phóng xuất ra ngoài, từ người đối phương Tạ Loan cảm giác được phản ứng sinh mệnh mạnh mẽ của cự long, ngược lại so với người bình thường còn yếu hơn một chút.



Là vì đã cao tuổi, vô luận là chủng tộc có thân thể cường đại cỡ nào thì tuổi thọ vẫn có hạn.



Vừa vào cửa nhìn thấy người nọ, Tạ Loan liền cảm giác được động tĩnh của ấu long trong lòng, vì thế anh đi tới trước vài bước rồi nhẹ nhàng đặt bé xuống.



“Áo Ny.” Mặc dù bất ngờ khi người tiến vào là một nhân loại xa lạ, bất quá cự long cao tuổi này vẫn chú ý tới chiếc cánh được băng bó của ấu tể nhiều hơn, vì thế liền gọi tên bé.



Tạm thời không thể bay, bất quá được thanh niên buông xuống cách ông cụ cũng không xa, hắc long bảo bảo liền dùng miệng cắn viên bảo thạch, sau đó vươn chân đi tới.



Chờ đến gần, ấu long buông viên đá xuống, sau đó ở ngay trước mặt cự long cao tuổi, bé một lần nữa dùng thân thể mình đè lên trên, sau đó ngẩng đầu phát ra âm thanh với đối phương.



“À.” Âm thanh của ấu long không có lực uy hiếp, vừa non nớt vừa mềm mại, đè viên đá dưới người, nhìn cự long cao tuổi trước mắt, ánh mắt của ấu long tựa hồ hơi lóe sáng.



Người lớn đồng tộc có thể dễ dàng hiểu được tin tức từ tiếng kêu của ấu tể, Ma Đa cúi đầu nhìn ấu tể bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên nhân loại tóc đen đứng cách đó không xa: “Phải không, cậu ta đưa cho con à, cũng là cậu ta giúp con băng bó sao?”
Cự long thích nhìn chăm chú thứ mình thích, vì thế cự long rất thích trông nom tài bảo của mình, khi nó chăm chú nhìn một người nào đó thì cũng có ý nghĩa tương tự.



Tạ Loan không biết đặc tính của chủng tộc này, thế nhưng cự long cao tuổi ở bên cạnh thì biết, ông có thể nhìn ra ấu tể nhà mình rất thích nhân loại này.



Nhắc tới thì thanh niên này chính là người đầu tiên ngoại trừ ông tặng đá quý cho ấu tể này.



Sau khi vết thương trên cánh lành lại, suốt mấy ngày sau sau khi rời giường Tạ Loan liền không nhìn thấy ấu tể ở trong phòng, lúc nhìn thấy bé thường là buổi trưa.



“Buổi sáng mấy hôm nay Áo Ny đi đâu vậy?” Bởi vì ông cụ nói không cần lo lắng nên Tạ Loan cũng không hạn chế ấu tể ra ngoài, thế nhưng mấy ngày nay bé vẫn lăn lộn làm một thân dính đầy bụi đất, Tạ Loan vẫn nhịn không được hỏi.



Lau lau người cho ấu long, Tạ Loan thấy bé đang ngậm một viên đá rất đẹp trong miệng, sau khi lau xong buông bé xuống, Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo đập đập cánh đáp lại mình, tiếp đó liền nhậm viên đá nhỏ kia trở về phòng.



Tạ Loan đi theo, bất quá chỉ đứng ngoài cửa nhìn, anh thấy hắc long bảo bảo ngậm viên đá nhỏ kia bỏ vào hộp bảo bối, sau đó bé cũng thực vui sướng đập cánh vây quanh chiếc hộp.



Làm Tạ Loan có chút bất ngờ phát hiện viên đá phỉ thúy xanh biếc bị ấu tể đặt ở bên ngoài.



Không thích viên đá này sao, Tạ Loan thầm nghĩ.



So với chiếc hộp trống rỗng ban đầu, Tạ Loan có thể nhìn thấy chiếc hộp đã chứa rất nhiều viên đá, là mấy ngày nay ấu tể nhặt về.



Tình huống như vậy liên tiếp kéo dài suốt mấy ngày, Tạ Loan thấy chiếc hộp rốt cuộc cũng chất đầy, long bảo bảo hẳn rất vui sướng.



Tạ Loan quay trở về phòng khách, thế nhưng anh lại thấy hắc long bảo bảo từ trong phòng đẩy chiếc hộp ra, bởi vì chứa rất nhiều đá nên có hơi nặng, ấu long đẩy có chút cố sức.



Một đường đẩy tới, Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo đẩy chiếc hộp tới trước mặt mình thì nhịn không được có chút sửng sốt.



Những thứ trong hộp có cái là đá quý, có cái là viên đá đẹp nhưng không đáng tiền, đẩy chiếc hộp tới trước mặt thanh niên, hắc long bảo bảo đập đập cánh vây quanh Tạ Loan.



“À….”



Không dùng con ngươi hổ phách nhìn chăm chú những thứ xinh đẹp trong hộp, ấu long chỉ chăm chú nhìn thanh niên, giữa hai thứ này, ấu long thực tự nhiên lựa chọn thứ mà nó yêu thích hơn.