Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 123 : Sao băng

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


“Ngô…” Mở mắt tinh lại, cơn đau nhức không kịp cảm thấy trước khi mất đi ý thức lúc này đột nhiên ập tới, trán ứa mồ hôi lạnh, Tạ Loan bật dậy há to miệng thở hổn hển.



Bất quá cảm giác đau đớn đó cũng không kéo dài quá lâu, vài giây sau, cảm giác đau liền dịu đi một chút làm Tạ Loan có thể thả chậm hô hấp.



Buông bàn tay đang ôm ngực xuống, Tạ Loan ngã xuống giường, lại thở dốc thêm một hồi.



Đặt mu bàn tay áp lên trán, tầm mắt Tạ Loan nhìn từ trái sang phải, cảnh tượng trước mắt hiển nhiên không hề xa lạ, là phòng ngủ ở địa cầu của anh.



Là nơi mà mỗi lần thức giấc sẽ nhìn thấy, nó vốn là cảnh tượng rất quen thuộc không cần phải nhìn kỹ như vậy, thế nhưng hôm nay Tạ Loan lại muốn xác nhận một chút.



Bởi vì lần này không phải anh tự mình trở về mà là bị động trở về.



Anh đỡ được công kích thay Ya Yi.



Vị trí phần ngực vẫn còn lưu lại chút đau đớn nói cho Tạ Loan biết điểm này, vị trí thân thể này thực sự đã bị viên đạn xuyên thủng.



Tạ Loan thông qua tinh thần lực tiến hành liên tiếp với thế giới hai bên, quang cầu đã dùng mối liên tiếp này để lừa gạt quy tắc của thế giới bên kia, để thế giới đó thừa nhận sự tồn tại của anh, vì thế anh có được hình thể nguyên vẹn ở đó.



Cũng chính vì chẳng qua là liên tiếp trong giấc mộng nên thân thể bên thế giới bên này cũng không chịu ảnh hưởng thực sự, cũng không bị thương.



Chờ cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất cũng chỉ có một phút mà thôi, Tạ Loan vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng lau lau mồ hôi trán, sau đó anh quyết định một lần nữa chìm vào giấc ngủ.



Từ khi thành lập liên tiếp tinh thần giữa hai thế giới đến nay, mỗi lần Tạ Loan có ý muốn chuyển đổi thế giới thì không quá vài giây đã lập tức chìm vào giấc ngủ.



Thế nhưng lần này, Tạ Loan nằm một hồi lâu cũng không có cảm giác.



Bởi vì quá đau đớn, tinh thần bị chấn động vẫn chưa thể bình tĩnh lại nên không thể ngủ được sao…



Mới đầu Tạ Loan còn cố an ủi chính mình như vậy, thế nhưng ở bên địa cầu đến tận tối, Tạ Loan rốt cuộc thành công chìm vào giấc ngủ, thế nhưng lúc mở mắt ra thì cảnh tượng hoàn toàn không biến hóa chút nào.



Chỉ ngủ không bao lâu đã mở mắt, biến hóa trước mắt chỉ là ánh sáng trong phòng lại càng tối hơn mà thôi.
Thế nhưng ngay cả như vậy, ấu tể duy khắc vẫn theo thói quen vùi mình ở những nơi từng có khí tức của thanh niên.



Nhìn biểu hiện của ấu tể, chóp mũi Hạ Kỳ chua sót, suýt chút nữa đã không khống chế được nước mắt.



Thế nhưng cô là người lớn, không thể khóc trước mặt ấu tể, bằng không các bé sẽ càng bất an hơn.



Cố nghẹn nước mắt trở lại, Hạ Kỳ đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của ấu tể nhân ngư, cố gắng trấn an bé cùng các ấu tể khác: “Mỗi lần A Loan ra ngoài đều sẽ trở về, chẳng qua lần này đi hơi lâu một chút mà thôi, nhất định A Loan sẽ trở lại.”



Những lời này cũng đại diện cho kỳ vọng của Hạ Kỳ cùng những nhân viên khác trong phân hội, cho dù có tin tức nói thanh niên đã mất, nhưng căn bản không thấy thân thể mất sinh phản ứng sinh mệnh của thanh niên, bọn họ vẫn ôm chút hi vọng.



Hi vọng hai người bình an vô sự trở lại, đây chính là hi vọng cùng mong đợi của mọi người trong suốt tháng nay.



Không biết có phải là một loại cảm ứng kỳ diệu hay không, lúc ấu tể phát ra tiếng kêu non nớt vì không nhìn thấy thanh niên, ở cách một thế giới rất xa, Tạ Loan tựa hồ cũng cảm giác được.



Tình cảm khó hiểu đột nhiên nổi lên trong lòng làm Tạ Loan vô thức dời tầm mắt về phía bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.



Nếu như còn một sao băng giúp anh xuyên tới thế giới bên kia thì tốt rồi…



Biết rõ đó là chuyện không có khả năng, chính là lúc nhìn bầu trời đêm Tạ Loan vẫn nhịn không được nghĩ vậy.



Giống như đáp lại nguyện vọng của anh, mặc dù không có chùm sáng lướt qua nhưng một tiếng chấn động thật lớn từ khoảng sân bên ngoài truyền vào tai Tạ Loan, cùng lúc đó cũng làm anh cảm thấy sàn nhà mình rung lên một chút.



Không phải sao băng, không biết là thứ gì, cho dù biết rõ  hi vọng rất mong manh nhưng Tạ Loan vẫn lập tức bật dậy khỏi ghế, muốn chạy ra sân xem thử.



Thế nhưng ngay khoảnh khắc đứng dậy, cả người anh bất ngờ bị một bóng dáng lao vào phòng vững vàng ôm lấy.



“Ya… Yi?” Cổ họng giống như bị nghẹn lại, thứ Tạ Loan nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc đuôi bạc quấn ngang hông mình, anh không thể tin nổi thấp giọng gọi tên đối phương.



Mà lúc gọi ra cái tên này, Tạ Loan đối mặt với con ngươi xanh nhạt tựa hồ có chút sâu thẳm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp mà anh tuyệt đối sẽ không nhận sai.