Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 19 : Nước mắt có vị mặn

Ngày đăng: 13:01 18/04/20


Đó là một loại cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, là cực độ khiếp sợ, vui mừng cùng không thể nào tin được, sợi dây đàn căng cứng trong lòng đột nhiên đứt ngang---- kết quả là không thể nào khống chế được tình tự của mình.



Làm con gái út của gia tộc Lai Tư Đặc, Phù Á Lai Tư Đặc từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục của học viện danh tiếng, thời thời khắc khắc phải luôn bảo trì đoan trang, thận trọng, trước mặt người khác không thể biểu lộ tình tự quá rõ ràng.



Thế nhưng hiện giờ, sau khi phát ra tiếng nức nở, Phù Á ôm chặt lấy ấu tể khố đề trong lòng, cả người cũng bắt đầu run lên khe khẽ, cúi đầu cơ hồ khóc không thành tiếng.



"Chíp?"



"Chíp chíp, chíp!"



Bị Phù Á ôm vào lòng, ấu tể khố đề thấy mẹ mình không biết vì sao tự dưng bật khóc, nó đập đập đôi cánh nhỏ, chíp chíp không thôi.



Nhìn hình ảnh này, mọi người trong phòng đều tự giác giữ im lặng, để nữ nhân tộc khố đề ở cửa phòng chậm rãi bình tĩnh lại.



Trong phòng chỉ còn âm thanh ngây ngô thỉnh thoảng phát ra của nhóm ấu tể.



Từ lúc ấu tể khố đề này mới học được cách bay trên đất bằng, mọi người đã nghĩ, nếu mẹ ấu tể này biết được nhất định sẽ rất cao hứng.



Mặc dù khi đó ấu tể khố đề vẫn chưa bay tốt, chỉ có thể bay lên khỏi mặt đất một chút mà thôi, thế nhưng trong mắt cha mẹ, tiến bộ như vậy khẳng định rất đáng giá vui mừng. Chính là khoảng thời gian đó cha mẹ ấu tể không liên lạc với phân hội.



Vốn hôm qua ấu tể đã có thể bay được rất tốt, Hạ Kỳ đã định chủ động liên lạc với phụ huynh, thật không ngờ hôm nay đối phương đã tự mình tới đây.



Qua một hồi lâu, thấy mẹ mình vẫn còn khóc, ấu tể khố đề bị đối phương ôm trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi, không ngừng đập đôi cánh nhỏ, dùng thân mình củng củng, đồng thời ngẩng đầu dùng cái mỏ nhỏ của mình cọ cọ cằm đối phương.



Nước mắt mằn mặn, lúc dùng mỏ cọ cằm mẹ, ấu tể khố đề cảm nhận được.



Vẩn chỉ là một ấu tể, cho dù muốn biểu đạt an ủi thì nó cũng không làm được nhiều chuyện lắm, chỉ có thể cố gắng cọ cọ củng củng, đồng thời dùng âm thanh hấp dẫn lực chú ý.



"Chíp chíp."



Nâng đầu dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình chăm chú nhìn nữ nhân trẻ tuổi đang lau nước mắt, ấu tể khố đề đột nhiên ưỡn bộ ngực tròn trịa của mình, đôi cánh màu đỏ nhạt cũng hơi giang ra hai bên một chút, làm ra bộ dáng mình rất lợi hại.



Mẹ đừng khóc, con sẽ bảo vệ người.
Vì thế rất nhanh liền nghe thấy một trận tiếng kêu chíp chíp véo von, sau đó cùng củng củng vào lòng Tạ Loan, ngoan ngoãn ngồi xổm trong lòng anh.



Tuy bọn nó không có mẹ nhưng có gia trưởng yêu thương, chỉnh lý lại lông vũ giúp bọn nó.



Nghĩ vậy, hai bé chim béo đều nâng đầu, dùng cái mỏ nhỏ của mình cọ cọ ngón tay thanh niên.



Là ấu tể tộc khố duy cùng khố thác, Phù Á liếc mắt một cái liền nhận ra.



Ấu tể hai chủng tộc này cùng tộc khố đề bọn họ có hình thái rất tương tự, chỉ có màu sắc lông vũ là khác nhau, thoạt nhìn rất có cảm giác thân thiết.



Là bạn mới của ấu tể nhà mình, hơn nữa hình thái cũng tương tự với chủng tộc bọn họ, Phù Á khó tránh có chút yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì thế liền vươn tay xoa xoa đầu hai bé chim béo trong lòng thanh niên.



Vừa nãy nghe thanh niên nói lúc ấu tể nhà mình học bay, hai ấu tể này vẫn luôn chủ động hỗ trợ.



Mà hai ấu tể trong lòng Tạ Loan cũng rất ngoan ngoãn, chỉ véo von kêu một tiếng rồi củng củng lòng Tạ Loan.



Sờ đầu hai bé chim béo xong, Phù Á vẫn tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề cám ơn.



Tuy nhân viên phân hội đều biểu thị dạy ấu tể học bay là việc bọn họ cần làm, thế nhưng cho dù đối phương nói vậy thì không có nghĩa là cô thực sự không cần đưa phần lễ vật này.



Phù Á đương nhiên tin tưởng nhân viên phân hội Vân Ảo nói thực lòng, thế nhưng lễ vật là không thể thiếu, bằng không trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.



Phần thù lao cám ơn này nhất định phải đưa----



"Tôi sẽ bỏ vốn xây dựng một tòa nhà sinh hoạt mới cho phân hội Vân Bảo đi." Nhìn chỉnh thể phòng ốc một lượt, Phù Á liền nói với mọi người.



Không gian gian phòng này không phải quá rộng rãi, nếu sau này phân hội có nhiều ấu tể hơn thì khẳng định sẽ không đủ chỗ. Xây một tòa nhà mới, đến khi đó có thể chuyển phòng giữ ấy, kho vật liệu này nọ lên tầng trên, tầng trệt chuyên dùng làm chỗ sinh hoạt cho nhóm ấu tể.



Nghe thấy những lời này, nhóm nhân viên trong phân hội đồng loạt sửng sốt.



Vị phụ huynh này chi lớn vậy??