Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 41 : Ngày thứ bốn mươi mốt làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Nhìn ấn ký vàng nhạt của ấu tể nhân ngư trong hình, cộng thêm địa điểm phân hội kia còn ở Á Tinh, gia chủ gia tộc Hoắc Địch vừa nhìn liền biết rõ là chuyện gì.
Ấu tể nhân ngư trong hình là thành viên gia tộc bọn họ không sai, vứt ấu tể này ở Á Tinh cũng là gã phái người làm.
Ấu tể trong gia tộc phải tròn một tuổi mới xuất hiện ấn ký, quả thực khi đó bọn họ không nghĩ ấu tể này sẽ sống sót.
Thực sự là ngoan độc, không cần thiết mượn cớ gì cả, vì danh tiếng, hoặc đúng hơn là vì lợi ích gia tộc nên bọn họ mới quyết định làm vậy.
Trong gia tộc chào đời một con ấu tể không biết nói chuyện, trong những chủng tộc khác có lẽ không có vấn đề, thế nhưng ở chủng tộc nhân ngư thì đó là khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Phát hiện ấu tể vốn không nên tồn tại vẫn còn sống, lúc biết tin, đám người trong gia tộc Hoắc Địch thực sự rối loạn một phen.
Chuyện đến quá đột ngột, hơn nữa bọn họ còn không thể nhắm mắt cho qua, phải xử lý.
Xét về thân phận thì ấu tể nhân ngư trong hình là con trai thứ của gia chủ tiền nhiệm.
Ấu tể kia đã mồ côi cha ngay từ khi còn trong bụng mẹ, lúc nó ra đời, cha đã không còn, sau khi sinh ra nó, mẹ cũng vì khó sinh mà chết.
Nếu không phải bị vứt bỏ ở Á Tinh, ấu tể nhân ngư này chính là tiểu thiếu gia của gia tộc Hoắc Địch.
“Trước tiên đón nó từ phân hội kia về, dùng chút tiền ém miệng bọn họ lại. Gia chủ đương nhiên ngồi trên ghế dựa gõ cây trượng trong tay, nói với tâm phúc.
Hiện giờ chuyện vẫn chưa vỡ lỡ, thế nhưng chỉ cần bị chọc thủng một lỗ thì bọn họ không có cách nào tu bổ được.
Người của phân hội kia chắc chắn biết chỗ thiếu hụt không thể nói chuyện của ấu tể này, theo tin tức thu thập được, gia chủ Hoắc Địch đã có hiểu biết nhất định về phân hội này.
Phân hội bảo dưỡng ấu tể Vân Bảo này từng hai lần gây sóng gió trên du tinh, thế nhưng danh tiếng không có, tạm thời không nằm trong danh sách người người đều biết, chỉ có thể nằm trong danh sách đáng cân nhắc của các gia đình phổ thông hoặc nghèo khó.
Chẳng qua chỉ là một phân hội nhỏ mà thôi, hiểu được điểm này, gia chủ Hoắc Địch liền trấn định.
Phân hội này chỉ mới chậm rãi phát triển từ một năm đổ lại đây, trước kia căn bản tồi tàn đến mức không ai thèm để mắt tới.
Nếu vậy muốn bịt miệng cũng dễ dàng hơn, cơ bản chỉ cần quản nhóm nhân viên trong phân hội, phạm vi xử lý không lớn.
Bởi vì đặc tính chủng tộc nên ấu tể nhân ngư bình thường sẽ kích phát dị năng hệ thủy hoặc hệ tinh thần, ấn ký của hai loại dị năng này Kha Luân biết, vô luận là đơn hay đôi.
Thế nhưng ấn ký vàng nhạt trên trán ấu tể nhân ngư trước mắt lại không hề thuộc về loại nào trong số đó…
Kia chứng minh điều gì?
Là dị năng biến dị, đó là câu trả lời duy nhất Kha Luân có thể nghĩ ra lúc này.
Ánh mắt của Kha Luân nhìn về phía ấu tể nhân ngư phát sinh biến hóa, gã không biết vì sao ấu tể nhân ngư mặc dù đã mất đi năng lực ca hát nhưng vẫn có thể kích phát dị năng, thế nhưng ấn ký kia sẽ không gạt người, ấu tể này nhất định có dị năng.
Lại còn có thể là dị năng biến dị trân quý.
Nếu quả thực là vậy, sau khi mang ấu tể này về, gia tộc cũng không cần nghĩ cách che dấu khuyết điểm không thể nói chuyện của nó nữa.
Đè nén tâm tình kinh ngạc, sau khi xác nhận mục tiêu, Kha Luân quyết định ngả bài với thanh niên đứng bên cạnh.
“Tôi là thành viên của gia tộc Hoắc Địch, có lẽ sau khi biết thân phận tôi, ngài đã biết mục đích tôi đến đây hôm nay.” Bình luận trên du tinh đã viết rất rõ, Kha Luân khẳng định đối phương cũng biết rõ chuyện này.
Người bên cạnh không nói gì, Kha Luân liền nói tiếp: “Ấu tể nhân ngư này là ấu tể bị thất lạc của gia tộc chúng tôi, lần này tôi được gia chủ phái tới, nhiệm vụ chính là đón ấu tể này về gia tộc. Nếu cần giấy chứng nhận thì tôi có thể cung cấp, hi vọng ngài có thể nhanh chóng làm xong thủ tục.
“Còn có…” Kha Luân dừng một chút, sau đó tận lực hạ thấp âm thanh, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan về ấu tể này, hi vọng ngài có thể đảm bảo mình cùng nhân viên khác trong phân hội sẽ không tiết lộ ra ngoài, gia tộc chúng tôi nguyện ý cung cấp một khoản tiền đầu tư cho phân hội.”
Mục đích muốn bịt miệng đã nói ra, thân phận gia tộc cũng để lộ, cũng ngấm ngầm một khoản tiền bịt miệng, Kha Luân chưa từng nghĩ tới khả năng đối phương cự tuyệt.
Thế nhưng giây tiếp theo, không chỉ nghe thấy lời cự tuyệt không chút do dự của đối phương, Kha Luân còn bị một khối băng đập trúng.
“Không được.” Tạ Loan từng chữ từng chữ nói, giọng điệu lộ rõ thái độ kiên định của mình.
Bất quá khối băng thì nằm ngoài dự tính của Tạ Loan, khối băng to cỡ nắm tay ném lên người nam nhân mặc quần áo sang trọng.
Mặc dù không chính xác nhưng khối băng bất ngờ bay tới vẫn làm đối phương chật vật né qua bên cạnh, hình tượng chỉnh chu cũng có chút tan rã.