Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 45 : Ngày thứ bốn mươi lăm làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Chờ Tạ Loan trở về phân hội Vân Bảo, chuyện án kiện của gia tộc Hoắc Địch đã nháo loạn trên tinh mạng, dư luận hoàn toàn nghiêng về một bên.
Đào ra được tin tức cụ thể về vụ việc, phe đối lập với gia tộc Hoắc Địch cũng rõ ràng hơn, căn cứ theo đầu mối, không ít người liên tưởng tới phân hội Vân Bảo cũng là nhân vật chính trong vụ kiện này.
‘Vì ấu tể mà đối đầu với một gia tộc lớn, phân hội này cũng không tầm thường.’
‘Phỏng chừng gia tộc Hoắc Địch cũng không ngờ đối phương lại có thể mang ra cả nhân chứng cùng vật chứng, vì quá tự tin nên bị lật kèo, bất quá dù sao thì tôi cũng không đồng tình.’
‘Đổi lại là phân hội khác thì có lẽ không có được dũng khí như vậy đâu, mặc dù ấu tể không nhập học ở phân hội này nhưng tôi vẫn nhấn like ủng hộ, hi vọng sau này phân hội sẽ phát triển tốt hơn nữa.’
Dư luận nghiêng hẳn về một phía, cùng lúc với chỉ trích gia tộc Hoắc Địch thì còn có một số người nói tốt cho phân hội Vân Bảo.
Biểu hiện trên du tinh rất rõ ràng, số lượng người chú ý tài khoản phân hội Vân Bảo trong mấy ngày nay đã tăng lên rất nhiều.
“Tài khoản phân hội chúng ta đã có mấy chục ngàn chú ý rồi.” Nhìn số lượng không ngừng gia tăng, Hạ Kỳ phụ trách quản lý tài khoản này hiển nhiên rất vui vẻ.
Nghĩ tới dân số tinh tế cùng số lượng người chú ý của những phân hội khác, con số này quả thực chẳng là gì, thế nhưng cũng có thể xem là thành quả tích lũy rất tốt.
Xét xử thắng kiện, phân hội bất ngờ có thêm chút danh tiếng, tâm tình của mọi người trong phân hội cũng thả lỏng.
Bất quá sau khi trở về phân hội Vân Bảo, trong lòng Tạ Loan vẫn luôn nghĩ về một chuyện khác, có liên quan với ấu tể nhân ngư.
Trong chủng tộc nhân ngư, sau khi ấu tể phá xác chào đời, gia trưởng sẽ dẫn ấu tể đi tiếp nhận hải thần chúc phúc, đó là truyền thống của chủng tộc nhân ngư.
Địa điểm nằm ở Hải Luân Mễ Đặc Tinh, là một thánh tuyền ở trước bức tượng hải thần trong trung tâm thành phố, trong thánh tuyền có một viên tinh thạch xanh đậm.
Đản sinh thạch, A Lai Khắc Hi Tư.
Nói là hải thần chúc phúc, thật ra gọi là đản sinh chúc phúc thì thích hợp hơn, mang ấu tể tới trước đản thạch tiếp nhận chúc phúc nhất định đều tràn đầy ước nguyện tốt đẹp.
Ấu tể nhân ngư của phân hội mình vốn là cô nhi từ trong bụng mẹ, sau khi sinh nó ra thì mẹ cũng mất, vì thế Tạ Loan nghĩ, ấu tể nhân ngư có lẽ vẫn chưa được nhận sự chúc phúc này.
Cha mẹ không có, mà gia tộc thì vứt bỏ ấu tể tới một tinh cầu xa xôi, vô luận là xét từ khía cạnh nào cũng làm Tạ Loan nhận định ra kết quả này.
Thấy vậy, Tạ Loan thấp giọng ho khan một tiếng, cục bông xù bị anh điểm tráng chỉ ô ô một tiếng, cái đuôi khẽ chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.
Như vậy cả hai ấu tể đều nhận được đản sinh chúc phúc.
Sau khi giao điểm tín dụng, Tạ Loan dùng một lọ thủy tinh đã chuẩn bị sẵn chứa nước suối, định mang về chấm cho những ấu tể trong phân hội.
Chờ hoàn thành xong chuyện này, sắc trời cũng tối sầm.
Vốn Tạ Loan định tìm một nơi ngủ lại, thế nhưng đi trên đường vài phút anh liền bị không khí náo nhiệt ở đây cảm nhiễm.
Hiện giờ Tạ Loan đang ở trung tâm thành phố, là nơi phồn hoa nhất trong vùng.
Không có ánh đèn, thế nhưng nguồn sáng trong đêm tối chính là đom đóm, những quả cầu ánh sáng lượn lờ trên bầu trời đêm tô điểm thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
Đó là bố trí đặc biệt trong ngày lễ của thành Tắc La.
Nhìn ấu tể nhân ngư trong lòng có vẻ rất hứng thú với những chú đom đóm đang bay lượn, ánh mắt xanh thẳm cũng đảo theo chúng, Tạ Loan liền dừng lại, thuận tiện hỏi thăm một người đi đường xem là ngày lễ gì.
“Là lễ nại sắt lạp tiết, hôm nay sẽ có rất nhiều tiết mục tỷ như ấu tể sẽ ca hát tặng cho gia trưởng, ngược lại cũng có, còn có bầu bạn đính ước này nọ… tóm lại chính là một ngày lễ dành để biểu đạt tình cảm của mình dành cho người quan trọng.” Nhân ngư trẻ tuổi được Tạ Loan hỏi thăm đưa ra định nghĩa.
Trực tiếp biểu lộ tình cảm của mình với người quan trọng, ngày lễ này rất thích hợp để làm chuyện đó.
“Anh đi tới trước khoảng hai trăm mét sẽ thấy Lai Lạc Trì, ở đó có một vũ đài công cộng, vài ấu tể gan dạ sẽ lên đó ca hát cho gia trưởng mình nghe, hiện giờ ở bên đó hẳn đã rất náo nhiệt.”
Có chút động tâm, Tạ Loan gật gật đầu với đối phương, sau đó ôm hai ấu tể tới nơi mà đối phương đã nói.
Ấu tể ca hát sao…
Cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư trong lòng mình, thấy tầm mắt bé Tạ Loan liền mỉm cười híp mắt, sau đó theo thói quen đưa tay xoa xoa mái tóc vàng nhạt của ấu tể.
Ấu tể nhân ngư này đã có thể nói chuyện, tin tưởng rất nhanh nữa thôi nó sẽ học được cách ca hát.