Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 64 : Ngày thứ sáu mươi bốn làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Ấu tể mục tạp vừa phá xác chào đời, Tạ Loan ôm bảo bảo trong lòng, đầu óc dần dần mới tỉnh táo lại.
Kích cỡ của ấu tể mục tạp mới sinh chỉ lớn hơn con thỏ bình thường một chút, Tạ Loan có thể dễ dàng ôm bé vào lòng, có thể nói, một ấu tể mục tạp mới phá xác vô luận là từ phương diện nào cũng chính là tiểu bảo bảo thứ thiệt.
Mới phá xác từ vỏ trứng chui ra ngoài, ấu tể mục tạp lập tức tìm được mục tiêu của mình, nhích tới gần thanh niên có khí tức quen thuộc.
Sau khi bò vào lòng thanh niên, ấu tể mục tạp liền theo bản năng củng một cái.
Lúc còn trong trứng ấu tể này đã tỏ ra rất có sức sống, vì thế bé phá xác đầu tiên vốn đã nằm trong dự tính của Tạ Loan.
Bất quá mặc dù có dự tính trước nhưng lúc tỉnh dậy nhìn thấy ấu tể phá xác, Tạ Loan vẫn không kịp phản ứng.
Cảm nhận được trong lòng lại bị củng, Tạ Loan cúi đầu, bảo bảo mục tạp đang củng anh ngẩng đầu, dùng đôi ngươi đỏ ngầu đặc trưng của chủng tộc mục tạp nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn phát ra âm thanh trầm thấp.
Đây là một ấu tể khỏe mạnh.
Sau khi quan sát, Tạ Loan thầm phán đoán.
Không chỉ Tạ Loan nhìn bảo bảo mục tạp, Ya Yi ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại cùng ấu tể mục tạp có dáng người lớn hơn rất nhìn đều đang nhìn.
Đối với một sinh mạng nhỏ bé vừa mới ra đời, lại còn là ở ngay trước mắt mình luôn sinh ra cảm giác rất kỳ diệu.
Sinh mạng là thứ rất kỳ diệu trong vũ trụ, đối với bất kỳ chủng tộc nào cũng vậy.
Mặc dù không hiểu rõ đó là cảm giác gì, nhích tới gần thanh niên nhìn bảo bảo mục tạp có dáng người nhỏ hơn mình rất nhiều đang vùi trong lòng thanh niên, Ni Khắc cũng phát ra âm thanh trầm thấp.
“Lúc mới ra đời Ni Khắc cũng là tiểu bảo bảo thế này.” Ôm sinh mạng non nớt trong lòng, Tạ Loan vươn tay trái xoa cái đầu hơi cúi thấp xuống của ấu tể mục tạp, chậm rãi nói.
Những lời của thanh niên làm ấu tể mục tạp nghiêng đầu, đối với những ký ức lúc mới phá xác, nó không nhớ rõ lắm.
Thực không thể tưởng tượng trước kia mình từng nhỏ như vậy, Ni Khắc lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, nhẹ nhàng củng trên người Tạ Loan một cái.
Thấy thanh niên ôm ấu tể mục tạp, Ni Khắc hiển nhiên cũng theo bản năng muốn thanh niên ôm một cái, thế nhưng nó cũng biết Tạ Loan không ôm được mình, vì thế liền chuyển thành củng người Tạ Loan.
Có một loại khoáng thạch gọi là ba sắt, loại tài liệu này thích hợp để chế tạo các bộ phận nòng cốt của chiến hạm cùng cơ giáp, ở những tinh cầu khác rất hiếm thấy, thậm chí là không thể tìm thấy, thế nhưng ở trên Tắc Nạp Tinh thì lại rất phong phú.
Không chỉ vậy, đối với những chủng tộc khác, độ khó khi khai thác loại khoáng thạch này là rất lớn, nguyên nhân là quặng mỏ loại khoáng thạch này sẽ phát ra một loại phóng xạ đặc biệt, cho dù mặc trang bị phòng ngự cũng không thể chống cự hoàn toàn.
Nếu tiếp xúc với loại phóng xạ này nhất định phải chịu tổn thương theo những trình độ bất đồng, loại thương tổn này không thể chống lại, cũng không thể chữa trị.
Bất quá tộc mục tạp lại hoàn toàn miễn dịch với loại phóng xạ này, vì thế trong tinh tế hiện giờ, Tắc Nạp Tinh chính là tinh cầu xuất khẩu khoáng thạch ba sắt nhiều nhất.
“Nâng giá lên đi, hoàn toàn có thể trả giá, cho dù nâng giá cao hơn mười mấy lần, bọn họ vẫn sẽ mua.” Từ biểu tình đến giọng điệu đều rất nghiêm túc, Tạ Loan kiên định nói với nam nhân trẻ tuổi trước mặt.
Thôn trấn này cũng xuất khẩu ba sắt, cách thôn tầm nửa giờ có một hầm mỏ, mục tạp trưởng thành trong thôn sẽ thay phiên nhau tới đó khai thác, sau đó bán ra ngoài.
Mặc dù dựa vào xuất khẩu tài nguyên không phải kế hoạch lâu dài, thế nhưng ở giai đoạn đầu phát triển, nâng giá loại tài nguyên hiếm hoi này không thể nghi ngờ chính là phương thức phát triển tài phú tốt nhất, rất thích hợp với hiện trạng của tộc mục tạp.
Nói thế nào đi nữa thì ba sắt cũng là khoáng thạch quý hiếm, suốt nhiều năm như vậy tộc mục tạp không hề tăng giá đã là rất tiện nghi cho các chủng tộc khác.
Khoáng thạch hiếm, cho dù đắt thì vẫn phải mua, có thích hay không cũng vậy, người cần dùng nhất định sẽ chịu chi tiền.
Đó giờ không hề nghĩ tới việc nâng giá, Đỗ Khắc nghe thanh niên bị một đám ấu tể vây quanh nói vậy thì đột nhiên có chút bừng tỉnh.
Bất quá cần phải tìm những người khác thương lượng, xem thời gian một chút, Đỗ Khắc nhịn không được có chút lo lắng, đến giờ này mà nhóm mục tạp đi khai thác mỏ vẫn chưa quay về.
Nhìn thấy biểu tình lo lắng của đối phương, Tạ Loan liền bắn ra một ánh mắt thắc mắc.
“Bình thường lúc này nhóm mục tạp đi khai thác mỏ đều sẽ trở lại, hôm nay không biết vì sao mà vẫn chưa về nên tôi có chút lo lắng.” Đỗ Khắc nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trị an Tắc Nạp Tinh quả thực không tốt, khoảng trống giữa thôn trấn cùng hầm mỏ không có người quản lý, đối với một vài người trong tinh tế thì những khu vực này có thể xem là khu hỗn loạn.
Có khi nào gặp nguy hiểm không?
Cho dù biết rõ mục tạp trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh nhưng Tạ Loan vẫn xuất hiện suy nghĩ này, mà cũng vì thế mà Tạ Loan cũng có chút đứng ngồi không yên.