Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 66 : Ngày thứ sáu mươi sáu làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Kết thúc chiến đấu, đồng thời cũng nhốt bốn phần tử tội phạm nguy hiểm vào một căn phòng nhỏ trong thôn, sau khi trải qua sự kiện này, nhóm mục tạp lại khôi phục trạng thái bình thường.
Tạ Loan chỉ cảm thấy hữu kinh vô hiểm, vui mừng khi bọn họ tới kịp lúc.
Thế nhưng anh phát hiện trên đường quay về thôn trấn, con nặc khắc tư vẫn luôn đi bên cạnh anh hệt như gà con đi theo gà mẹ tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái chiến đấu.
Con ngươi hơi nheo lại, gò má xinh đẹp căng cứng, vẫn còn cảm giác lạnh băng cứng ngắc khi chiến đấu vừa nãy.
Cảm giác này không an toàn, nó lộ ra tin tức nguy hiểm, thế nhưng nó vẫn theo sát bên người Tạ Loan.
Kỳ thực Tạ Loan cũng chú ý tới trạng thái của con nặc khắc tư này, chính là khi ấy không tiện giao tiếp nên mới dẫn đối phương về thôn trấn rồi nói sau.
Sau khi trở về phòng, Tạ Loan giang hai tay ôm ấu tể mục tạp đang phát ra âm thanh trầm thấp với mình, tùy ý để nó cúi đầu củng củng ngực mình.
Giơ tay xoa đầu ấu tể mục tạp, Tạ Loan liền vỗ vỗ giường, ôn hòa nói: “Ni Khắc, nên đi ngủ rồi.”
Nghe lời thanh niên, ấu tể mục tạp đáp lại một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chiếc giường, sau đó thực ngoan ngoãn leo lên trên.
Ánh mắt đỏ ngầu của bé không hề làm Tạ Loan có cảm giác đáng sợ, chờ ấu tể mục tạp ngoan ngoãn làm ổ trên giường ngủ, Tạ Loan liền đắp chăn cho bé, vỗ về vài cái để nó nhắm mắt lại.
Dỗ ấu tể xong, Tạ Loan đặt hết lực chú ý lên người Ya Yi đang đứng trước mặt.
Trạng thái của con nặc khắc tư này rất dị thường, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái chiến đấu vừa nãy, từ con ngươi xanh nhạt đang co rút của nó, Tạ Loan có cảm giác tựa hồ nó đang cố khắc chế gì đó.
Là dị thường, đồng thời cũng là nguy hiểm.
Tạ Loan không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, thế nhưng lựa chọn của anh lúc này là đưa tay nắm lấy cổ tay trái đối phương.
Cơ hồ cùng lúc, Tạ Loan đối mặt với con ngươi co rút sâu thăm thẳm của đối phương, đôi mắt thiếu quang mang cùng độ ấm kia đang chăm chú nhìn anh.
Khoảnh khắc đó, Tạ Loan có cảm giác mình là con mồi bị thợ săn nhắm tới.
Nhìn nhóm mục tạp trồng cây con, Tạ Loan chầm chậm bước đi trên khu vực vẫn còn khá hoang dã này, ánh mắt bị một màu trắng thuần cách đó không xa hấp dẫn.
Ở giữa vùng hoang vu nở rộ một đóa hoa nhỏ trắng tinh, thực ra nó cũng không quá thu hút, thế nhưng một khi chú ý tới, đóa hoa sinh trưởng giữa vùng hoang vu này sẽ đặc biệt xinh đẹp.
Một vẻ đẹp tràn đầy sức sống, trong mắt Tạ Loan, nó thực sự rất đẹp.
Tạ Loan ngắm nhìn đóa hoa này, anh chú ý thấy tầm mắt con nặc khắc tư ở bên cạnh thì đặt trên người mình.
“Cái này, thích không?” Chỉ đóa hoa nhỏ đang nhẹ nhàng đong đưa bên kia, Tạ Loan nghiêng đầu hỏi Ya Yi đang đứng bên cạnh mình.
Tạ Loan phát hiện kỳ thực mình không biết sở thích của con nặc khắc tư này, bởi vì đối phương chưa từng mở miệng nói về phương diện này.
Phần lớn thời gian chỉ thích đi theo anh, mà những lúc đó cũng rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, lúc ở hình thái trưởng thành có thể nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của đối phương, thế nhưng nó rõ ràng là rất thích kề cận anh.
Nghe thấy âm thanh của thanh niên, Ya Yi nghiêng đầu nhìn đóa hoa bên kia, gật đầu một cái.
Thật ra thì đối với đóa hoa kia, Ya Yi không có cảm giác thích hay không thích, chẳng qua cảm giác được là Tạ Loan thích nên nó mới gật đầu mà thôi.
Nhìn thấy đối phương gật đầu, Tạ Loan liền theo thói quen giơ tay xoa mái tóc bạch kim của Ya Yi, chậm rãi nói: “Thích thứ gì, muốn thứ gì thì có thể nói ra, như vậy những người khác… ví dụ như là anh, mới có thể hiểu được suy nghĩ của em.”
Tạ Loan nói vậy chủ yếu là hi vọng con nặc khắc tư này có thể biểu đạt suy nghĩ của mình nhiều hơn, như vậy anh mới biết đối phương thích gì, không thích gì.
Mỗi người có một sở thích bất đồng, nếu có được nhiều thứ yêu thích thì cuộc sống mới càng vui vẻ hơn, Tạ Loan muốn biết sở thích của con nặc khắc tư này, như vậy sau này anh có thể điều chỉnh phù hợp.
Cơ hồ là ngay sau khi Tạ Loan vừa dứt lời, một lần nữa không kịp phản ứng bị cái đuôi màu bạc quấn lấy thắt lưng, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, hiện giờ thì hệt như Tạ Loan bị con nắc khắc tư trước mặt ôm lấy.
Tạ Loan sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì vừa vặn nghe thấy âm thanh trầm thấp lãnh đạm của con nặc khắc tư trước mắt.
“Thích.”