Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 70 : Ngày thứ bảy mươi làm bảo mẫu
Ngày đăng: 13:01 18/04/20
Lúc này Hi Lạc Lâm Tinh cùng Á Tinh đều đang là mùa hạ, vừa qua xuân vào hạ.
Ở thành phố trung tâm của Hi Lạc Lâm Tinh, bầu trời trong xanh dần dần bị mây đen bao phủ, màn mây đen che chắn đi ánh nắng mặt trời khiến cả tòa thành thị cũng trở nên âm u.
Mặc dù hạt mưa vẫn chưa rơi xuống nhưng theo sắc trời thì cơn mưa như trút nước sớm muộn gì cũng ập xuống.
Bắt đầu từ giọt mưa đầu tiên, nháy mắt một cơn mưa tầm tã rơi xuống, cả tòa thành phố bị bao trùm trong màn mưa dày đặc.
Lúc sắc trời vừa mới trở nên âm u, Mạc Lý Sâm liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ấu tể lai lợi đang lạch bạch vây quanh chân Mạc Lý Sâm rất nhạy cảm với biến hóa của thời tiết, tựa hồ là rất sợ hãi, bé giang rộng đôi cánh ngắn ngủn của mình ôm lấy ống quần ông, cố áp sát thân mình tới gần hơn.
Vốn đang định dùng bình sữa pha sữa cho ấu tể, nhìn thấy tình huống này, Mạc Lý Sâm không thể làm khác hơn là cúi người ôm ấu tể.
Được nam nhân trưởng thành ôm lấy, ấu tể lai lợi cố rúc vào lòng đối phương, lớp lông măng dày đặc trên người bắt đầu run rẩy.
Theo một tia chớp lóe sáng, chưa tới một giây sau, tiếng sấm ầm ầm vang dội vang lên, ấu tể lai lợi vốn hoảng sợ co rút trong lòng Mạc Lý Sâm lại càng phản ứng dữ dội hơn.
“Cô! Cô cô~~”
Đôi cánh vối an tĩnh rũ bên người đột nhiên nâng lên, bắt đầu vỗ vỗ lên người đang ôm mình, đồng thời phát ra tiếng kêu thanh thúy.
“Đừng sợ.” Dùng âm thanh trầm ổn nói ra hai chữ này, điều chỉnh tư thế, Mạc Lý Sâm miễn cưỡng dùng tay phải đang ôm ấu tể nhẹ nhàng vỗ về sống lưng bé.
Biểu tình không hề ôn hòa chút nào, thế nhưng nam nhân mặc quân phục Tinh Minh quả thực đang rất kiên nhẫn chăm sóc ấu tể trong lòng, nếu để đám người bên quân bộ Tinh Minh nhìn thấy hình ảnh này nhất định sẽ không thể nào tin tưởng được.
Không biết làm thế nào dỗ dành ấu tể, lúc ấu tể lai lợi hoảng sợ vì tiếng sấm, Mạc Lý Sâm cơ bản chỉ biết ôm ấu tể vào lòng.
Ngoài ý muốn mất đi một cánh tay?
Đáp án của đối phương quá nhẹ nhàng, ánh mắt Trát Lạp Đức lộ rõ không tin.
Mạc Lý Sâm không phải người bình thường tùy tiện vì chút sơ sót nào đó mà bị thương, thế nhưng giao tình giữa hai người không thân tới mức để truy hỏi cặn kẽ, vì thế Trát Lạp Đức chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Lúc hai người nói chuyện, Tạ Loan cũng không quấy rầy, anh đặt ánh mắt về phía ấu tể mà đối phương đang ôm trong lòng.
Căn cứ theo nội dung của bách khoa toàn thư về ấu tể, Tạ Loan biết ấu tể đang vùi mình trong lòng người nọ là ấu tể lai lợi, giống như trong sách, ấu tể này có hình dáng giống một bé chim cánh cụt béo tròn.
Bởi vì thời kỳ ấu tể có rất nhiều lông măng bao phủ cơ thể nên Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lai lợi này giống hệt như một cục bông xù, bất quá từ cái bụng nhỏ tròn vo của bé thì có thể nhận ra bé được chăm sóc rất tốt.
Kết thúc màn chào hỏi cùng ôn chuyện, Mạc Lý Sâm cúi người nhẹ nhàng đặt ấu tể trong lòng xuống đất, để bé bắt đầu thăm dò hoàn cảnh mới.
Thế nhưng ý tưởng của Mạc Lý Sâm không thể thực hiện, trong mắt Tạ Loan, sau khi được thả xuống đất, ấu tể lai lợi giang đôi cánh ngắn của mình lạch bạch lạch bạch đảo quanh chân ông hai vòng, sau đó dùng đôi cánh nhỏ của mình ôm lấy ống quần ông.
“Ấu tể này không có cha mẹ, tôi hi vọng phân hội có thể thu dưỡng nó, không cần thu dưỡng không phí, tôi sẽ đóng chi phí sinh hoạt hàng năm cho nó.” Đây là mục đích chuyến đi này của Mạc Lý Sâm.
Tạ Loan mỉm cười nhìn hành động của ấu tể lai lợi, nghe người trước mắt nói vậy thì không khỏi khựng lại: “Ông không phải gia trưởng của bé à?”
Thật ra thì anh không nhận ra chủng tộc của đối phương, chỉ là nhìn thấy ấu tể lai lợi rất thân cận đối phương nên liền theo tiềm thức nghĩ là gia trưởng dẫn ấu tể tới gửi.
“Không phải.” Mạc Lý Sâm trả lời, vết sẹo trên khóe mắt làm dáng mạo vốn đã không ôn hòa của ông lại càng có vẻ tàn bạo hơn, đó là khí thế sắc bén sau khi trải qua chiến tranh, cảm giác áp bách trên người đối phương cũng làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Tạ Loan ngược lại không bị khí thế của đối phương ảnh hưởng, chẳng qua lúc Mạc Lý Sâm đáp là không phải, anh nhìn thấy ấu tể lai lợi đang ôm ống quần ông rõ ràng có chút suy sụp cúi đầu.