Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 85 : Vứt bỏ
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Lạc Luân Tinh đối với quân đoàn mà Ya Yi thống lĩnh có ý nghĩa giống như một trạm tiếp nguyên liệu, số lượng tinh thạch năng lượng mà tinh cầu này sản xuất ra đủ để thỏa mãn nhu cầu bổ sung năng lượng của vũ khí nồng cốt của Cái Á.
Đoàn đội công trình sư của tộc tát ân sau khi nghiên cứu nói vũ khí nòng cốt của Cái Á chỉ có thể sử dụng được ba lần, thực tế thì cách nói này không chính xác cho lắm.
Mỗi lần sử dụng thứ vũ khí này đều tiêu hao một lượng năng lượng nhất định, lúc chủng tộc nặc khắc tư thiết kế ra nó, thứ vũ khí này rất khó tìm ra viên tinh nguyên vĩnh cửu thứ hai trên tinh tế.
Một viên tinh thạch lớn cỡ quả đấm chứa đựng năng lượng đủ để thứ vũ khí này kích hoạt ba lần.
Bởi vì không thể tìm được vật thay thế nên nhóm công trình sư của tộc tát ân mới đưa ra phán đoán này.
Sự thực ở thời đại bây giờ, phương pháp bổ sung năng lượng cho vũ khí nòng tốt đã tìm được.
Dùng tinh nguyên vĩnh cửu làm vật dẫn, thông qua kỹ thuật hiện đại chuyển một lượng lớn năng lượng tinh thạch vào trong khối nguyên tinh này, lấy số lượng bù chất lượng, theo đó có thể tuần hoàn sử dụng khối nguyên tinh vĩnh cửu này.
Trở lại Lạc Luân Tinh nghỉ ngơi dưỡng sức, theo lý thì bọn họ sẽ chuẩn bị công chiếm một tinh cầu trong kế hoạch, thế nhưng nhóm binh lính theo quân đoàn trở về Lạc Luân Tinh phát hiện, nhóm cao tầng… bao gồm cả thủ lĩnh tựa hồ đều tạm gác chuyện này lại.
Kể từ buổi sáng giúp Lạp Duy chỉnh lý mấy cọng tóc vểnh vểnh, Tạ Loan nhìn thấy bé chim trưởng thành này suốt mấy hôm nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ duy trì trạng thái chỉnh chu sau khi được anh chỉnh lý.
Giữ nguyên kiểu tóc suốt mấy ngày nay, mỗi lần đi tới bên cạnh anh, đối phương tựa hồ có ý muốn nói mình không làm loạn tóc, ánh mắt sáng lóng lánh của đối phương làm Tạ Loan có cảm giác mình đang nhìn thấy một bé chim béo đang ưỡn ngực khoe thành tích.
Hiển nhiên sau khi tắm thì tóc Lạp Duy lại tiếp tục vểnh lên hỗn loạn, Tạ Loan một lần nữa đưa tay giúp đối phương chỉnh lý, đáp lại ánh mắt sáng long lanh của đối phương, sau khi chỉnh lý tóc tai xong, Tạ Loan lại tiếp tục xoa xoa đầu bé khố duy trưởng thành này hồi lâu.
Hiện giờ khi đối mặt với Tạ Loan, con khố duy này đặc biệt ngoan ngoãn, anh có thể cảm nhận được đối phương cố gắng biểu hiện là bé ngoan với mình, tựa hồ vẫn còn áy náy chuyện mới gặp.
“Ta không tức giận.” Vỗ nhẹ đầu người trẻ tuổi trước mặt, Tạ Loan cảm thấy mình nên nói thẳng để con khố duy này không áy náy bế tắc nữa.
Tạ Loan cũng không để ý những lời đối phương đã nói lúc mình mới lên chiến hạm, trong trường hợp đó, những lời kia kỳ thực rất bình thường.
Thế nhưng nghe Tạ Loan nói vậy, Lạp Duy vẫn an phận đứng trước mặt anh, đây là chuyện nó muốn làm.
Thấy không thể lay chuyển, Tạ Loan suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng tùy ý đối phương.
Hoàn toàn không ngờ đối phương lại xin lỗi mình, hai binh lính hạ cấp đơ người một giây, sau đó bắt đầu thụ sủng nhược kinh.
Sĩ quan phụ tác kỳ thực đã nương tay rồi, vì thế cánh tay bọn họ chỉ bị tổn thương nhẹ mà thôi. Hai người đang định phản ứng thì ngay lúc này nhân ngư có mái tóc dài vàng óng đi tới.
“Xin lỗi.” Âm thanh trong suốt lạnh lùng, nhân ngư đứng bên cạnh Tạ Loan hướng hai binh lính nhận lỗi.
Lần này cả hai người hoàn toàn bối rối.
Thanh niên vì nó mà hướng người khác nhận lỗi, nghĩ tới đây, Già Nhĩ thực trực tiếp theo sau gia trưởng chủ động mở miệng.
Tình huống giống như gia trưởng dẫn ấu tể làm sai chuyện tới xin lỗi vậy, tự dưng hai binh lính có cảm giác như vậy.
Dọc theo đường quay về trụ sở, Tạ Loan thấy con nhân ngư này mặc dù không nói gì nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt xanh biếc nhìn mình, cứ như muốn nói gì đó nhưng lại do dự không dám nói.
“Sao vậy?” Tạ Loan chậm rãi hỏi.
Câu hỏi của anh tựa hồ tạo cơ hội cho đối phương, Tạ Loan thấy con nhân ngư này đưa bàn tay vẫn luôn siết chặt về phía mình, sau đó hai tay đặt chung vào một chỗ, tựa hồ đang nâng thứ gì đó.
Trong lòng bàn tay nhân ngư là một miếng vảy băng lam xinh đẹp.
Đó không phải miếng vảy rụng đầu tiên của con nhân ngư này, miếng vảy rụng đầu tiên ở thời ấu tể, Già Nhĩ kỳ thực có cất giữ.
Thế nhưng bởi vì cuối cùng không đợi được người mong đợi nên nó đã vứt bỏ miếng vảy kia.
Hiện giờ đã không thể nào tìm được, cho dù hối hận cũng muộn rồi.
“Mạt mạt…” Già Nhĩ nhỏ giọng gọi thanh niên trước mắt, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp chăm chú nhìn anh.
Không phải là miếng vảy rụng đầu tiên, thanh niên có nguyện ý nhận lấy cùng cất giữ không?