Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 89 : Chíp chíp

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Cùng đi theo sau, thấy thanh niên vội vàng chạy vào trong gặp ấu tể, Hạ Kỳ yên lặng đứng cách đó không xa khẽ mỉm cười.



Vừa nãy thấy dáng vẽ hấp tấp hiếm thấy của Tạ Loan, Hạ Kỳ cứ nghĩ là chuyến đi này đã xảy ra chuyện gì đó, vốn còn có chút lo lắng, kết quả chỉ là vội vàng muốn gặp ấu tể thôi sao…



Nhắc tới thì mỗi khi thanh niên không ở, ấu tể trong phân hội vẫn luôn biểu đạt nghi vấn, đặc biệt là cây chim béo bên kia, chúng vẫn luôn bay tới cùng kêu chíp chíp với bọn họ, Hạ Kỳ cùng những bảo mẫu khác chỉ đành bất đắc dĩ dỗ dành.



Thanh niên đặc biệt được nhóm ấu tể hoan nghênh, đây là chuyện mà tất cả nhân viên trong phân hội nhất trí thừa nhận.



Ấu tể trong phân hội rất thích vây quanh thanh niên, mà thanh niên cũng rất coi trọng ấu tể, Hạ Kỳ cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt đẹp.



“Mạt~ mạt~”



Lần đầu tiên kéo dài hơi gọi thanh niên, ấu tể này vẫn luôn nắm ống quần Tạ Loan không chịu buông, mãi đến khi anh cúi người ôm nó vào lòng.



Âm thanh của ấu tể nhân ngư mặc dù non nớt nhưng rất thanh khiết, Tạ Loan cúi đầu cọ cọ gò má non mềm của tiểu nhân ngư, đáp lại là phần vây đuôi lay động lại càng nhanh hơn, bé cũng cố ngẩng đầu cọ cọ má mình vào mặt Tạ Loan.



Gia trưởng thân cận là biểu hiện yêu thương ấu tể, đối với ấu tể nhân ngư mà nói, nó dĩ nhiên cũng có tiềm thức về cảm giác này.



“Mạt mạt~ mạt mạt~” Thành công áp má mình lên má thanh niên, con ngươi xanh biếc xinh đẹp của ấu tể nhân ngư hơi mở to, ánh mắt sáng long lanh không thể nào che giấu, chỉ từ âm thanh thôi cũng có thể nghe ra tâm tình cao hứng của bé.



Ấu tể ôm trong lòng vẫn luôn lay động vây đuôi, Tạ Loan ôm ấu tể nhân ngư rất vững, không lo bé bị ngã xuống.



Lúc ấu tể dùng vây đuôi đập đập vào người mình, Tạ Loan vươn tay phải chạm nhẹ vào phần trán bé, vuốt ve ấn ký vàng nhạt.



Bị thanh nhiên chạm vào trán như muốn kiểm tra gì đó, ấu tể nhân ngư liền an tĩnh, suốt quá trình chỉ thành thật nhìn thanh niên, không hề lộn xộn.



Bàn tay vuốt ve ấn ký chuyển ra sau đầu ấu tể, Tạ Loan xoa mái tóc vàng mềm mại của bé, sau đó mới buông tay xuống.



“Bọn họ… ba mẹ Già Nhĩ đều rất yêu thương Già Nhĩ.” Một lần nữa nói cho ấu tể nhân ngư biết chuyện này, Tạ Loan đưa tay điểm nhẹ mặt dây chuyền trên cổ bé, ôn hòa nói: “Đây là chứng minh tình yêu của bọn họ dành cho con.”




Phát ra âm thanh thanh thúy với thanh niên, ấu tể khố duy trong lòng Tạ Loan thoạt nhìn béo tròn, lông tơ mềm mại, đặc biệt là phần ngực, xúc cảm có vẻ rất tốt.



“Bảo bảo muốn gặp anh nên chúng tôi đưa hai đứa tới phân hội trước kỳ hạn.” Y Lôi giải thích, cũng không vì thế mà mất hứng, cô cùng chồng mình ôn nhu nhìn ấu tể bay vào lòng Tạ Loan.



Sáng nay ấu tể này đột nhiên kêu chíp chíp hồi lâu, biểu đạt ý nghĩ của mình, bé rất muốn về phân hội chờ thanh niên, vì thế hai vị gia trưởng yêu thương ấu tể liền ôm bé tới phân hội.



“Lạp Duy rất thân thiết với anh, Lợi Tư cũng vậy.” Y Lôi vui vẻ nói.



Ấu tể có biểu hiện như vậy, bọn họ cũng không quá bất ngờ, bọn họ biết ấu tể mà mình xin nuôi rất thân thiết với thanh niên trước mắt.



Bởi vì đối phương rất yêu thương ấu tể, mà ấu tể dĩ nhiên sẽ thích người đối xử tốt với mình.



Bởi vì lông vũ của ấu tể khố duy có màu vàng nhạt nên so với hai ấu tể chủng tộc khác thì lại càng giống một bé gà con hơn, hiện giờ bé đang ngoan ngoãn vùi mình trong lòng Tạ Loan.



Đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, bé chim béo vàng nhạt đập đập đôi cánh nhỏ, đột nhiên vùi mình vào lòng thanh niên cọ cọ.



“Chíp, chíp chíp!”



Hôm nay bé đặc biệt đặc biệt muốn gặp thanh niên, lúc này ấu tể khố duy cọ sát người Tạ Loan, muốn càng áp sát anh hơn.



Tạ Loan nâng tay chỉnh lý lông chim trên người ấu tể, sau đó còn sờ sờ phần lông tơ mềm mại ở ngực bé.



“Chờ Lạp Duy trưởng thành rồi thì có thể chở ta bay lên bầu trời.” Lúc vuốt ve bé, Tạ Loan nhẹ nhàng ôn nhu nói, kỳ thực anh cũng tùy tiện nói mà thôi.



Thế nhưng bé chim béo vàng nhạt trong lòng anh lại rất nghiêm túc lắng nghe, bé đập đập đôi cánh nhỏ, đồng thời phát ra tiếng kêu đặc biệt thanh thúy.



“Chíp chíp!”