Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 91 : Sân chơi
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Đối với ấu tể lai lợi, Tạ Loan chính là người làm Mạc Lý Sâm chịu làm gia trưởng của bé, trong lòng nó, Tạ Loan chính là người không có gì không thể làm được.
Vì thế lúc Mạc Lý Sâm đau đớn thống khổ, ấu tể lai lợi lập tức chạy tới kéo Tạ Loan, nó cảm thấy chỉ cần dẫn Tạ Loan tới thì Mạc Lý Sâm nhất định sẽ ổn.
Thế nhưng sự thực là năng lực của Tạ Loan có hạn, những chuyện khoa trương như chữa lành cánh tay Mạc Lý Sâm, anh chỉ có thể dùng tinh thần lực hỗ trợ đối phương áp chế cảm giác đau đớn mà thôi.
Sau khi tiến hành khai thông tinh thần lực, nhìn thấy sắc mặt người ngồi trên ghế tốt hơn vừa nãy rất nhiều, Tạ Loan cũng hơi an lòng.
“Cô ci~”
Giống như phát hiện gia trưởng của mình đã khỏe hơn, ấu tể lai lợi lạch bạch lạch bạch xoay quanh chân Tạ Loan hai vòng, còn vừa vẫy vẫy cánh vừa phát ra tiếng kêu thanh thúy, đồng thời ánh mắt đen lúng liếng của bé cũng sáng bừng, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc chạy tới tìm Tạ Loan khi nãy.
Tạ Loan cúi người ôm lấy ấu tể lai lợi đang đập đập cánh, xoa xoa phần lưng của bé, ôn nhu nói: “Bảo bảo không cần lo lắng, sẽ ổn thôi.”
“Cô~ cô ci!”
Đập đập đôi cánh nhỏ vỗ lên người thanh niên hai cái, ấu tể lai lợi lúc này không thể nghi ngờ là lại tràn đầy sức sống.
Tạ Loan ôm ấu tể hai mắt sáng ngời này đặt lên đùi Mạc Lý Sâm, bởi vì biết gia trưởng không thoải mái nên con ấu tể này rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn không lộn xộn.
Từ lai lợi này trong chủng tộc lai lợi có nghĩa là trí khôn, vì thế Tạ Loan nghĩ rằng cha mẹ ruột của ấu tể này ôm mong đợi rất lớn với bé.
Một chủng tộc lấy trí khôn làm tên, Tạ Loan nhớ chủng tộc này quả thực đã có không ít nhân vật có cống hiến xuất sắc cho sự phát triển khoa học kỹ thuật của tinh tế, mà con ấu tể lai lợi trước mắt thực sự rất hiểu chuyện, xét theo một khía cạnh nào đó thì đó cũng là một loại trí tuệ.
Cảm giác đau đớn bị áp chế, Mạc Lý Sâm đã trở về biểu tình thường ngày, cúi đầu liếc nhìn ấu tể trên đùi, Mạc Lý Sâm nói cám ơn với Tạ Loan.
“Lúc cần tìm tôi thì đừng khách khí, ông cũng không muốn Lai Lợi lo lắng đi?” Tạ Loan lắc đầu, có ý ám chỉ nói.
Cảm giác được dáng người của ấu tể này rất nhỏ, Tạ Loan đoán nó vẫn chưa tròn một tuổi.
Mặc dù không phải người quen nhưng theo trực giác cảm nhận được khí tức gần gũi trên người đối phương, ấu tể ốc mã giống như cục than đen cứ vậy vùi trong lòng Tạ Loan.
Phân hội xảy ra tai nạn, mặc dù ấu tể không bị thương nhưng gia trưởng vẫn có quyền được biết.
Chuyến tham quan của Tạ Loan cũng vì chuyện ngoài ý muốn này mà chấm dứt, không bao lâu sau thì nghe nói gia trưởng của ấu tể đã tới, Tạ Loan liền hỗ trợ ôm cục than đen đang vùi trong lòng mình ra ngoài.
Khá bất ngờ khi thấy gia trưởng của ấu tể này là một cụ bà, Tạ Loan chuyển ấu tể cho đối phương, nhân tiện trấn an: “Ấu tể không bị thương, ngài không cần lo lắng.”
Bối Lạp cảm kích nhìn Tạ Loan, sau khi xác nhận ấu tể không bị thương, bà liền thấy trên người thanh niên trước mặt có vài chỗ trầy da, nhân viên phân hội vừa nãy cũng nói cho bà biết là đối phương đã cứu ấu tể.
Hướng thanh niên biểu đạt cám ơn, cụ bà ôm ấu tể dùng dị năng nhanh chóng chữa khỏi thương thích trên người Tạ Loan, toàn bộ quá trình chỉ tốn có vài giây.
Cảm giác đau đớn trên người biến mất, Tạ Loan kinh ngạc nhìn cánh tay tựa hồ chưa từng bị thương của mình, nhất thời không kịp phản ứng.
Sau khi tự mình xác nhận tình trạng ấu tể, gia trưởng chuẩn bị rời đi. Tạ Loan liếc nhìn chỗ đau trên cánh tay đã hoàn hảo như lúc ban đầu của mình, lập tức quyết định đuổi theo, anh cảm thấy mình đã tìm được người có khả năng chữa trị cánh tay cho Mạc Lý Sâm.
“Chữa trị tay cụt à…” Nghe thanh niên miêu tả tình huống, Bối Lạp đáp ứng thỉnh cầu của Tạ Loan.
Mặc dù đã không còn là bác sĩ rất nhiều năm, thế nhưng đối mặt với thỉnh cầu của người đã cứu ấ tể nhà mình, Bối Lạp không có lý do gì không đáp ứng cả.
Chính là đã lâu rồi bà không sử dụng dị năng sinh mệnh, hiện giờ muốn chữa trị vết thương được tạo thành từ vũ khí đặc biệt thì có lẽ sẽ tốn thời gian hơn trước kia.
Thế nhưng không thể nghi ngờ là có thể trị được.