Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Chương 1 : Bản thảo của Tử Khiêm - Số 1
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Tiếng pháo vang rền, chấn động cả con phố Đông Hoa.
Phố Đông Hoa là con phố đậm chất thi thư nhất trong Hoàng thành, hai bên đường phố không phải là Thư quán thì cũng là cầm quán, không phải cửa hàng nghiên mực thì cũng là quầy hàng thư họa. Đến cả trong khách điếm tửu lâu cũng thấy cảnh tài tử giai nhân ứng đối ngâm thơ.
Một ngày nọ, trước cửa một căn nhà lớn nằm ở vị trí tốt nhất phố Đông Hoa bỗng trở nên huyên náo, thì ra có một cửa hiệu mới được khai trương.
Tam cô lục bà ở các phố xung quanh cũng chạy đến góp vui, trong nhà ngoài cửa đều chật ních người, nước chảy cũng không lọt. Trên lầu hai tửu lâu đối diện cũng đông nghịt, tiểu nhị kinh hãi, cầm gậy trúc run rẩy chống cửa sổ đang bị lung lay, chỉ sợ lát nữa nhiều người quá sẽ rơi xuống mất.
Rốt cuộc thì tại sao lại náo nhiệt đến vậy?
Nhìn lại chỗ đoàn người lúc này, trước tòa nhà khí phái kia có một bạch y nam tử đứng trước gió nhẹ phiêu phiêu, hắn chắp tay thi lễ với đoàn người bao vây bên ngoài, kéo theo một tràng thét chói tai ầm ĩ.
Đám cô nương chen chúc vây xem trên lầu hai đều luôn miệng hô lớn: “Bạch Hiểu Phong!”.
Mấy vị công tử bên dưới cũng cảm thấy xót xa, ghen tỵ nói: “Chẳng phải cũng bình thường thôi sao? Anh tuấn đến đâu chứ…”.
Vừa mở miệng, lập tức nhận được một loạt ánh mắt “sát nhân” hừng hực từ bốn phương phóng tới, các cô nương đồng loạt thét vang: “Đẹp hơn ngươi nhiều! Không thích thì biến! Đừng có chiếm chỗ người khác!”.
Vẫn có câu hảo nam bất đấu nữ, mấy thư sinh kia bại trận chỉ biết đen mặt bỏ đi.
Chuyện kể rằng, Bạch Hiểu Phong này không chỉ là nhân vật phong lưu bậc nhất Hoàng thành, mà hắn còn có rất nhiều giai thoại.
Đầu tiên, hắn là hậu nhân danh môn, phụ thân là Tể tướng Bạch Mộc Thiên, dù đã quy ẩn rồi nhưng vẫn có đến một nửa quan viên trong triều hiện nay đều là môn sinh của hắn.
Tiếp đó, bản thân Bạch Hiểu Phong lại là Trạng Nguyên lang, có được danh hào Đệ nhất tài tử đương triều.
Theo lẽ thường, một người chỉ cần có hai điểm tốt này đã có thể làm Thiên chi kiêu tử (1), đủ để khiến người ta phải ghen tỵ đến chết mất. Vậy mà, hết lần này đến lần khác, ông trời lại cứ chuyên sủng một mình hắn, ban cho hắn một khuôn mặt anh tuấn đệ nhất hoàng thành, thậm chí là đệ nhất thiên hạ! Hơn nữa, tính cách Bạch Hiểu Phong còn ôn hòa nhã nhặn, hiền hậu dễ gần, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tiêu dao tuấn nhã, khẽ mỉm cười cũng có thể làm điên đảo chúng sinh. Chẳng thế mà cả hoàng thành này, từ cụ già tám mươi đến trẻ nhỏ tám, chín tuổi đều thần tượng hắn, đó gọi là nhất hô bách ứng (2).
Bạch Hiểu Phong bây giờ là thần minh của nữ tử, kẻ thù của nam nhân, danh tiếng chẳng thể nào đo đếm được.
Cũng bởi vậy, những chuyện thường nhật của Bạch Hiểu Phong, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tình yêu hay tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn luôn là đề tài bàn luận nóng hổi nhất của thành.
Sở dĩ hôm nay náo nhiệt như vậy, chủ yếu là bởi Bạch Hiểu Phong vốn nổi tiếng chẳng có chút chí làm quan nào này lại đột nhiên nổi hứng mà mở “Thư quán Hiểu Phong” ở phố Đông Hoa. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nghe nói chỉ nhận có mười nam sinh cùng mười nữ sinh, tiêu chuẩn nhập viện rất cao, học phí đương nhiên cũng cực đắt.
Bạch Hiểu Phong còn tự mình đứng lớp, nghe nói nhân số nhập học cũng được xác nhận phân nửa, tất cả nếu không phải là Hoàng thân quốc thích thì cũng là con cái hào môn thế gia, giờ chỉ còn mấy suất nhưng thi vào cũng cực khó, yêu cầu lại rất cao!
Bạch Hiểu Phong rất coi trọng chất lượng, không phải cứ có tiền là có thể vào được, người muốn nhập học nhất định phải có tài năng thực sự.
“Đúng rồi!”. Hoàng thượng lại hỏi: “Ngoại trừ nhi tử Tinh Trị của ta ra, ba nam sinh còn lại là ai?”.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, một người là nhi tử của Yến vương, Tiểu Vương gia Hồ Khai.”. Trình Tử Khiêm trả lời: “Một người là Đại tài tử Giang Nam, Thạch Minh Lượng, còn một người nữa là nhi tử của Thuyền vương, Cát Phạm.”.
Hoàng thượng lại ngớ người: “Hồ Khai, Thạch Minh Lượng cùng Cát Phạm này không phải huynh đệ kết nghĩa của Tinh Trị sao? Tại sao cũng chạy tất vào Thư quán chứ? Huynh đệ tốt mà lại tranh nữ nhân của nhau, như vậy không tốt chút nào.”.
Tiểu thái giám bên cạnh liền nhỏ giọng nói với Hoàng thượng: “Họ đi cùng với Lục Hoàng tử, đến giúp một tay chứ không phải đến cạnh tranh đâu ạ!”.
“À!” Hoàng thượng lại nhếch mày: “Vậy chẳng phải phần thắng của nhi tử ta sẽ rất cao sao?”.
“Tình hình trước mắt đúng là như vậy.”. Trình Tử Khiêm cất đống ghi chép đi.
Sau khi tan triều, văn võ bá quan đều mang theo cái tin tức sốt dẻo này về phủ tiếp tục buôn chuyện, Hoàng thượng một mình trở lại thư phòng, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
Trong lòng Hoàng thượng hiểu rất rõ, Tinh Trị cùng Nguyệt Yên từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, tình cảm cực tốt, chẳng cần hỏi cũng biết Tinh Trị nhất định sẽ giúp Nguyệt Yên cướp Bạch Hiểu Phong, vậy thì chẳng phải Nguyệt Như sẽ không có cơ hội sao?
Là một phụ thân, hắn tính toán thế này, Nguyệt Như dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nó lại yêu thương tên kia mười mấy năm, ngộ nhỡ bị người ta đoạt đi mất, e là Nguyệt Như sẽ đau khổ cả đời, muốn tìm một người khác lại càng khó khăn hơn. Nếu như Nguyệt Như không thể gả đi được, sau này hắn còn mặt mũi nào gặp Hoàng huynh của mình nữa đây? Dù sao thì Nguyệt Yên vẫn còn nhỏ, tương lai cơ hội vẫn còn!
Nghĩ đến đây, hắn khẽ động tâm, ngoắc tay gọi Tiểu thái giám kia: “Ngươi đến quân doanh, gọi Sách La Định đến đây cho ta.”.
Tiểu thái giám run cầm cập: “Đại…. Đại tướng quân Sách La Định ạ?”.
Hoàng đế nhướng mày một cái: “Còn có một Sách La Định thứ hai sao?”.
“Vâng…. Vâng!”. Tiểu Thái giám run rẩy chạy đi.
Mà vị Sách La Định này cũng là một nhân vật nổi tiếng chẳng kém Bạch Hiểu Phong, cũng là đề tài buôn chuyện của dân chúng Hoàng thành.
***
Chú thích:
(1) Thiên chi kiêu tử - Con cưng của trời: Câu thành ngữ có xuất xứ từ “Hán thư –Truyện Hung Nô”, ban đầu nó được dùng để chỉ người Hung Nô là con cưng của trời, sau này được mở rộng rộng ra chỉ những người nhận được mọi sự ưu ái của trời đất. Hai chữ “Kiêu tử” trong Hán văn cổ vốn có nghĩa là “con cưng”.
(2) Nhất hô bách ứng – Một người kêu gọi, trăm người nghe theo: Câu này ám chỉ tầm quan trọng của một người với những người xung quanh, là người có khả năng hiệu triệu và khiến người khác tin yêu, nghe theo lời mình.