Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 29 : Bản thảo của tử khiêm – số 29

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Sầm Miễn vào thư quán Hiểu Phong rồi mới biết Tam công chúa vừa lướt qua mình, Đường Nguyệt Như mới vào cung rồi…



Sầm Miễn vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa bất đắc dĩ than thở - Biết vậy ban nãy không nên quá nóng vội, cứ ở trong cung chờ, bởi vậy mới nói, nhiều khi chuyện duyên phận cũng không chuẩn lắm…



“Sầm Miễn.”.



Ngoài cửa có một người gọi hắn…



Sầm Miễn quay đầu lại, thấy một thanh niên mặc áo gấm chạy vào, dáng người rất cao tinh thần sáng láng, tướng mạo cũng tuấn lãng, có mấy phần giống Hoàng thượng…



“Lục hoàng tử.”. Sầm Miễn đứng lên hành lễ…



“Ai dà, khách khí gì chứ, gọi ta là Tinh Trị.”. Đường Tinh Trị vỗ bả vai hắn: “Ta dẫn ngươi đi thăm quan thư quán nhé?”.



Sầm Miễn gật đầu cười, gạt bỏ đi chút tiếc nuối nhàn nhạt ban nãy, theo Đường Tinh Trị đi dạo thư quán…



Sau một trận hỏa hoạn, nhiều cây cối trong thư quán Hiểu Phong cũng bị đốt cháy đen, nhưng mà phòng ốc thì được xây dựng lại, tuy nhiên vẫn có thể thấy không ít gỗ cháy.



Sầm Miễn kinh ngạc: “Từng bị cháy à?”.



Đường Tinh Trị xua tay một cái: “Chuyện lớn thế mà ngươi cũng chưa từng nghe qua à?”.



Sầm Miễn lắc đầu.



Đường Tinh Trị bèn kể cho hắn nghe tin đồn kinh thiên động địa toàn thành lúc đó.



Nghe xong chuyện Cẩu Thanh trả thù Bạch Hiểu Phong, cùng cái chết bất ngờ của hắn, Sầm Miễn cũng sửng sốt…



“Có phải ngươi cảm thấy thư sinh kia nghĩ quẩn rồi không?”. Đường Tinh Trị khoanh tay hỏi hắn.



“Ừm…”. Sầm Miễn hơi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: “Chuyện Cẩu Thanh quả thực có chút đáng tiếc, nhưng mà…”.



“Nhưng cái gì?”. Đường Tinh Trị cười hỏi: “Có phải muốn nghe chuyện đồn đại của Bạch phu tử và Diêu Tích Hi không?”.



Sầm Miễn lắc đầu một cái: “Ta chỉ không nghĩ ra, tại sao từ đầu đến cuối lại chỉ có Sách La Định bị mắng chứ? Hắn chưa từng làm chuyện xấu nào, ngược lại, nghe lời ngươi nói người này lại rất thông minh và thú vị, tại sao tất cả những tin đồn về hắn trong hoàng thành, thậm chí cả bên ngoài hoàng thành đều xấu như vậy?’.



“A…”. Đường Tinh Trị nháy mắt mấy cái, sờ cằm – Đây chính là vấn đề cực kỳ khó hiểu, hay là do Sách La Định có cái mặt khiến người ta không thể thích nổi nhỉ? Hoặc là tính cách hắn có chút tệ?



“Nếu nói như vậy, Nguyệt Như tỷ tỷ vì Bạch phu tử mà bỏ ra không ít tâm sức nhỉ?”. Sầm Miễn cảm thán một câu: “Thật là khó có được người như vậy.”.



Đường Tinh Trị thấy Sầm Miễn đúng là người thành thật, bèn vỗ vai hắn: “Chỉ tiếc, toàn bộ tâm tư giai nhân đã bỏ ra hết rồi mà Bạch phu tử cũng chẳng động tâm một cái. Nhưng mà cho dù là ta, ta cũng vậy, ta cũng không chọn tỷ ấy…”.



“Tại sao?”. Sầm Miễn có vẻ không hiểu được: “Tỷ ấy có chỗ nào không tốt chứ?”.



“Chính vì chẳng có gì không tốt!”. Đương Tinh Trị lắc đầu nguầy nguậy: “Là nam nhân, ai mà chẳng muốn nữ nhân giống như chim nhỏ nép vào lòng hắn chứ, lấy một nữ nhân còn giỏi hơn cả mình, sẽ bị nàng cười chê… Cũng khó trách sao Hoàng tỷ của ta lại thích Bạch phu tử, ngươi xem, cộng hết tất cả nam nhân hoàng thành này, nói về tướng mạo có ai xứng được với tỷ ấy? Nói về tài trí có ai xứng được với tỷ ấy? Nói về thân phận và địa vị, có ai với được tới tỷ ấy, cả tuổi tác cũng hơi lớn một chút nữa, không khó khăn sao được.”.



Sầm Miễn nghe những lời này cũng không có chút không vui: “Đó là do những tên nam nhân kia không có mắt mà thôi, không phải là do bọn họ không muốn, mà là muốn cũng không được, không xưng với tỷ ấy!”.



Đường Tinh Trị sửng sốt, xoay mặt qua nhìn Sầm Miễn, thấy hắn đang hừ hừ tức giận, vẻ mặt cũng rất khó coi…



Mặc dù đã lâu Đường Tinh Trị không gặp Sầm Miễn, nhưng mà hắn đã từng ở cùng với vị đường huynh này, tính tình hiền lành như dê con vậy, rất ít khi thấy hắn ghét ai đó, lúc nhỏ khá yên tĩnh, lúc nào cũng kéo tay Tam hoàng tỷ đi tới đi lui, cũng không chơi cùng những hoàng tử hoàng tôn khác. Lúc đó tất cả mọi người đều cười hắn không chí hướng, khó trách sao Nguyệt Yên không thích hắn… chờ chút… kéo tay Tam hoàng tỷ sao?



Đường Tinh Trị dán tới, nhìn chằm chằm Sầm Miễn.



“Làm… gì đấy?”. Sầm Miễn có chút thiếu tự nhiên.



“À!”. Đường Tinh Trị vỗ tay một cái: “Ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi thầm mến Tam hoàng tỷ của ta… A!”.
Trình Tử Khiêm cười, chỉ Sách La Định đang phẩy tay áo đi bên cạnh: “Hắn đấy.”.



Hiểu Nguyệt hít ngụm khí lạnh: “Hả?”.



Sách La Định xoay mặt nhìn ngón tay Trình Tử Khiêm chỉ vào mũi mình, cau mày, quay lại nhìn xem phía sau mình có người hay không.



Hiểu Nguyệt có chút lo lắng hỏi Trình Tử Khiêm: “Thật sao?”.



Tử Khiêm gật đầu: “Đương nhiên, Đệ nhất mãnh tướng hoàng triều, Đại tướng quân trong tay nắm binh quyền, nếu như có thể khiến Sách La Định cưới Đường Nguyệt Yên cũng đồng nghĩa với việc Đường Tinh Trị chắc chắn thành Hoàng đế rồi, không cần tranh đấu.”.



Hiểu Nguyệt trợn tròn hai mắt, dường như sắp không thở nổi rồi…



“Nhưng mà…”. Trình Tử Khiêm cười nhạt: “Với cái đức hạnh của lão Sách bây giờ cả thiên hạ chẳng ai có thể yêu nổi rồi, hơn nữa công chúa Hoàng triều dù có rất nhiều cũng chẳng có ai bằng lòng gả cho hắn cả.”.



Sách La Định liếc mắt nhìn trời, thấy cửa lớn hoàng cung đã ở ngay trước mắt rồi.



Quả nhiên hôm nay Hoàng thượng mời cả quần thần, đoàn ngựa xe đưa đón bên ngoài xếp hàng cũng rất dài.



“A, Sách tướng quân.”.



Sách La Định vừa mới qua cửa đã có đại thần đến chắp tay chào hỏi hắn, rất khách khí.



Sách La Định mặt cười tâm không cười mà hoàn lễ, gọi Thái sư, kêu Thừa tướng, dù sao thì ai cũng tươi cười khách khí với Sách La Định hắn.



Hiểu Nguyệt đột nhiên ý thức được… có thể do bình thường Sách La Định quá buông thả, cũng không thấy hắn ngồi xe ngựa hay quá khoa trương, hơn nữa từ đầu đường đến cuối hẻm đều lan truyền những tin tức không đáng tin cậy về hắn, cho nên nàng vẫn coi Sách La Định như một người bình thường, sẽ chẳng có cô nương nào đến tranh với nàng…



Nhưng mà bây giờ xem ra, Sách La Định không chỉ quyền cao chức trọng mà còn là người vô cùng quan trọng, như vậy, trong nhà những vị quan lớn này sẽ có bao nhiêu khuê nữ đây? Chỉ cần Sách La Định chịu cưới, nhất định bọn họ sẽ xếp hàng đưa con gái mình tới cho xem…



Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc mông lung, vừa không để ý một cái là đã bước hụt chân: “Ái.”.



Trên con đường lát gạch trong Hoàng thành này, chẳng biết đã bị ai cậy mất một viên gạch, trên mặt đất xuất hiện một cái hố.



Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm vừa mới cúi đầu nhìn, một chân Bạch Hiểu Nguyệt đã đạp vào trong hố rồi, hơn nữa tâm trạng nàng vốn đang phấp phỏng cho nên lần này vấp khá đau. Hiểu Nguyệt cũng nghe thấy “rắc” một tiếng, cổ chân đau điếng, trong lòng đã nghĩ – Xong rồi, đừng có bị gãy đấy, sẽ què đó!



“Ai.”. Trình Tử Khiêm ngồi xổm xuống nhìn chân Bạch Hiểu Nguyệt: “Đừng động đậy, đau không?”.



“Có.”. Hiểu Nguyệt gật đầu, Sách La Định cau mày đưa tay bế xốc Hiểu Nguyệt lên, thét lớn: “Ngự y đâu rồi?”.



“Tướng quân, bên này.”. Có một thái giám lanh lợi nhanh chóng dẫn đường.



Sách La Định ôm Hiểu Nguyệt chạy qua, còn nói: “Nhanh lên, đừng để què rồi sau này chẳng ai thèm lấy mất.”.



Hiểu Nguyệt vừa lo và tức, chân lại còn đau nữa, mắt cũng rớm nước rồi.



Sách La Định nhảy một cái lên đỉnh tường, hỏi thái giám: “Ở phía tây hay phía đông?”.



“Sau bức tường trắng phía Tây chính là Thái y viện, trong đó có hai ngự y…”. Tiểu thái giám còn chưa nói hết Sách La Định đã tung người nhảy một cái, đạp nóc phòng mà chạy qua. Hiểu Nguyệt cảm thấy gió vun vút lướt qua bên tai, nhanh chóng giữ lấy bả vai Sách La Định, nghĩ một chút… Ôm cổ sẽ tốt hơn, liền ôm luôn…



Sách La Định còn trêu chọc nàng: “Ôm chắc nhé, nếu không ngã xuống đất là xong luôn đó.”.



Nói khiến Hiểu Nguyệt giận đến mím môi…



Dưới nóc nhà, cả đám đại thần đều sờ râu, chậc chậc mà lắc đầu: “Vị này là Bạch thiểu thư à, có mặt mũi quá!”.



Trình Tử Khiêm vừa đi và ghi chép, tiện thể còn tán thán. Lúc này có khi Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn lo mình không xứng với Sách La Định cũng nên, mà Sách La Định lại chưa từng nghĩ qua, hoặc là cũng không dám tin tưởng rằng vị đại tài nữ kiêm đại mỹ nhân này lại thích mình. Cho nên mới nói, con người ấy mà, vẫn có thể xảy ra những chuyện như vậy! Nói đến chuyện yêu đương, nếu cứ mãi suy nghĩ đến việc có xứng hay không thì thật quá lãng phí thời gian, xứng thì sao mà không xứng thì thế nào? Cứ nên duyên đương nhiên sẽ xứng, xem có nên duyên hay không rồi mới bàn đến chuyện có xứng hay không đi.