Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 35 : Bản thảo của tử khiêm – số 35

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Đêm đến, mọi người ăn lẩu xong thì đều về phòng ngủ.



Đường Tinh Trị mông bị đánh đau nên chỉ nằm lì trên giường mà rầu rĩ. Lý do mà nương hắn đánh hắn, không phải vì hắn không trông nom Nguyệt Yên cho tốt, cũng không phải chuyện ngày đầu tiên hắn dẫn Sầm Miễn ra ngoài đã bị người ta đập cho vỡ đầu chảy máu, mà là lúc Đường Tinh Vũ đi tìm Sách La Định, sao hắn lại không ở lại? Tại sao không quan tâm đến chuyện rốt cuộc Đường Tinh Vũ tìm Sách La Định làm gì, lòng dạ lúc nào cũng đặt hết trên người Bạch Hiểu Nguyệt, không có chút tiền đồ nào...



Đường Tinh Trị gối lên gối đầu, buồn bực không vui. Hắn cảm thấy thật ra làm hoàng tử chẳng có chút thú vị nào hết, cho dù sau này có làm hoàng đế cũng không có gì thú vị…



“Cốc cốc cốc.”.



Tiếng gõ cửa truyền tới.



Đường Tinh Trị nói: “Vào đi.”.



Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Sầm Miễn cầm bình thuốc, ghé đầu vào gọi: “Tinh Trị.”.



“Sầm Miễn à? Ngươi còn chưa ngủ sao?”. Đường Tinh Trị ngẩng đầu nhìn hắn.



Sầm Miễn đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh hắn, đưa cho hắn bình thuốc: “Ngươi đau đến không ngủ được hả? Thuốc này do quân y trong quân doanh nhà ta điều chế, có thể bớt sưng ngừng đau.”.



“Ừ.”. Đường Tinh Trị nhận lấy, thở dài: “Ngươi thật có lòng, thật ra thì ta cũng thuộc loại da thô thịt dầy, mông lại càng nhiều thịt hơn, nhanh khỏi thôi.”.



Sầm Miễn kinh ngạc: “Ý ngươi là ngươi thường xuyên bị đánh hả?”.



Đường Tinh Trị cười khan: “Còn không phải sao.”.



“Lần này nếu không phải vì muốn giúp ta, ngươi cũng không đến nỗi bị đánh.”. Sầm Miễn có chút áy náy.



“Ngươi thành thật quá đó.”. Đường Tinh Trị phất tay: “Rõ ràng là Nguyệt Yên gây chuyện, liên quan gì đến ngươi chứ… Ngươi biết không, cũng may ngươi giúp Nguyệt Như tỷ tỷ đỡ cái nghiên mực kia, nếu như ném trúng người Nguyệt Như, ngươi thử nghĩ xem, tỷ ấy liễu yếu đào tơ như vậy, nhỡ đâu có mệnh hệ gì thì ta còn mạng mà sống sao… khỏi nói tới mẫu hậu ta, kể cả phụ hoàng, có khi cũng đánh chết ta đấy.”.



Sầm Miễn cười, sờ đầu một cái.



“Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của ngươi cũng không tệ đâu!”. Đường Tinh Trị gật đầu: “Cho dù Bạch Hiểu Phong có đầu thai mấy kiếp cũng không thể bất chấp tất cả đi cứu nữ nhân như ngươi đâu.”.



Sầm Miễn gãi đầu: “Lúc đó cũng chẳng nghĩ được nhiều.”.



“Cho nên mới nói ngươi rất có bản lĩnh nam nhân.”. Đường Tinh Trị tựa cằm vào gối đầu, lắc đầu: “Ài, tính cách này của Nguyệt Yên đúng là cần phải sửa đổi một chút, vừa nóng nảy vừa điêu ngoa, mấy ngày nay chẳng biết làm sao nữa, tính cách nóng nảy hơn trước đây không ít.”.



Sầm Miễn đưa thuốc xong thì đứng dậy: “Vậy ta đi trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.”.



Đường Tinh Trị gật đầu một cái, Sầm Miễn ra ngoài, đi về phía phòng mình.



Lúc đi ngang qua phòng bếp, lại thấy bên trong có tiếng động, ghé đầu vào trong nhìn thì thấy bên trong đó có một bóng người, sau đó còn cả tiếng loảng xoảng truyền đến, hình như là đánh rơi bát thì phải…



Sầm Miễn đi vào cửa nhìn, thấy Đường Nguyệt Yên đang luống cuống tay chân mà nhặt đồ.



“Thất công chúa?”.



Đường Nguyệt Yên giật mình, thấy là Sầm Miễn, liếc hắn một cái.



Sầm Miễn nhớ đến ban nãy Đường Nguyệt Như có nói, trưa nay Nguyệt Yên vẫn chưa ăn cơm, tối lại tức giận, chắc là đói bụng rồi.



Bánh bao trong lồng hấp đã nguội cả rồi, Sầm Miễn thấy Nguyệt Yên bĩu môi đi nhặt bát vỡ trên mặt đất, liền đi vào giúp một tay: “Để ta.”.



Nguyệt Yên đứng lên định đi ra ngoài.



“Ta nấu cho muội tô mì nhé?”. Sầm Miễn cười nói: “Lấy trộm ít sốt thịt bò của Lão Sách bên dưới.”.



Nguyệt Yên dừng bước, dù rất muốn đi nhưng cái bụng nó không cho, đói chết rồi…



Sầm Miễn tìm một vòng trong bếp, không tìm thấy mì sợi mà chỉ có vỏ hoành thánh, bèn lấy một chút ra nghiền vụn, rưới thêm chút sốt thịt bò làm xì dầu lên trên, đặt xuống trước mặt Nguyệt Yên.



Đường Nguyệt Yên cau mày: “Thứ gì vậy, trông bẩn chết.”.




Nguyên Bảo Bảo đưa tay giữ màn xe lại, khẩn trương đến độ đôi mắt cũng trợn tròn.



Đường Nguyệt Yên đang xem đồ cũng có chút khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”.



“Không có… không có gì.”. Nguyên Bảo Bảo căng thẳng cái là lại nói lắp.



May mà lúc này xe ngựa đã bắt đầu đi.



Bởi vì Hiểu Nguyệt phải ngồi xe lăn cho nên tựa vào cửa sổ, ban nãy hình như nàng có nghe được câu nói “vụng trộm…” gì đó thì phải?



Đường Nguyệt Như không nghe rõ, nhưng mà mấy hôm nay nàng cũng cảm thấy là lạ, hình như luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ nàng thì phải.



***



Xe ngựa về đến thư quán Hiểu Phong, đám nha hoàn trong thư quán chạy ra ngoài giúp mang đồ vào.



Sách La Định tung người xuống ngựa thì thấy Bạch Hiểu Phong đi ra.



Hiểu Nguyệt vịn cửa sổ xe, hỏi: “Ca, nương về chưa?”.



Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái: “Đi lâu rồi.”.



Hiểu Nguyệt thở phào.



Sách La Định nhấc xe lăn của nàng khỏi xe ngựa, nhìn xung quanh một chút, thấy có không ít người đi đường đều cười trộm chạy qua, cau mày – Qủa nhiên bị truyền ra rồi.



“Lão Sách.”.



Vừa mới đẩy xe lăn vào đến thư quán, Trình Tử Khiêm đã vọt đến sau lưng Sách La Định, hai ngón tay kéo hắn một cái, hất đầu sang một bên, ý như muốn nói – Qua kia nói chuyện đi!



Sách La Định giao xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt cho Bạch Hiểu Phong, theo Trình Tử Khiêm tới một bên, hỏi: “Tình hình thế nào?”.



“Bị truyền ra rồi, hình như từ khoảng mười ngày trước thì bắt đầu có trẻ con hát bài này, lời ca hơi khó hiểu nhưng lại rất vần, đại ý nói là tiên hoàng bị một vị nương nương đội cho cái mũ xanh lè. Tam công chúa Đường Nguyệt Như là do nương nương đó vụng trộm với một thị vệ sinh ra, tiên hoàng căn bản không có khả năng sinh con, nhưng lại không thể vạch trần cho nên mới phải ngậm đắng nuốt cay như vậy, từ lâu đã ban chết cho Hoàng hậu nương nương rồi, bản thân cũng vì tức giận mà chết.”.



Sách La Định cau mày: “Mười ngày trước đã bắt đầu truyền ra rồi sao? Nói vậy thì lúc đó cha con Sầm Miễn vẫn chưa vào thành phải không?”.



Tử Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng không ai biết họ sẽ đến.”.



“Đã truyền ra lâu như vậy rồi à… khó trách sao Hoàng thượng lại phái thị vệ canh chừng Tam công chúa chặt như vậy.”. Sách La Định sờ cằm: “Lúc trước chẳng phải ngươi nói Hoàng hậu và Lệ phi phái người điều tra về thân thế của Tam công chúa à, ngươi là người có được tin tức đầu tiên… lúc này lại chứng minh tin tức đó là chính xác sao?”.



“Ngươi cũng cho rằng Lệ phi và Hoàng hậu phái người loan truyền tin tức này à?”.



Sách La Định suy nghĩ một chút, nhún vai một cái: “Nếu như là thật, như vậy có thể nói là muốn một chiêu vĩnh tuyệt hậu hoạn luôn rồi.”.



“Chuyện Hoàng hậu không sợ việc Sầm Miễn sẽ thích Nguyệt Như cũng dễ hiểu rồi.”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Có chết thì Quế vương cũng sẽ không cho Sầm Miễn lấy Đường Nguyệt Như đâu. Bạch tướng cũng có chết cũng không cho Bạch Hiểu Phong lấy nàng… Tình hình của Tam công chúa bất ổn rồi đây! Tuổi nàng cũng không nhỏ nữa, vốn là Hoàng thành đệ nhất mỹ nhân, công chúa cao cao tại thượng thoắt cái lại biết thành cặn bã của hoàng gia rồi!”.



Hai người còn đang nói chuyện lại nghe thấy sau lưng có tiếng “xoảng” vang lên.



Quay đầu lại, thấy Sầm Miễn đứng sau lưng hai người bọn họ, hình như trong tay vốn đang cầm một chén trà, lúc này đã vỡ nát cả rồi.



Trình Tử Khiêm cùng Sách La Định nhìn nhau một cái, nhanh chóng nhìn quanh bên ngoài… may mà sau lưng chỉ có Sầm Miễn chứ không còn ai khác.



Sách La Định trừng Trình Tử Khiêm – Cũng tại lây bệnh của ngươi đấy, sao đi mà lại không gây ra tiếng động nào thế.



Trình Tử Khiêm bĩu môi – Công phu ngươi giỏi vậy, có người đứng ở phía sau ngươi cũng không biết mà còn mặt mũi nói ta sao.



“Các ngươi nói thật sao?”. Sầm Miễn lo lắng: “Ban nãy ta ở trên đường cũng nghe thấy mấy đứa nhỏ hát lung tung, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Nguyệt Như tỷ tỷ, không bằng không chứng không được nói lung tung đâu!”.



Sách La Định thấy mặt mũi Sầm Miễn đỏ bừng, nhanh chóng bảo hắn hạ hỏa chút đi, từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc!