Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Chương 9 : Bản thảo của tử khiêm – số 9
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Đã là tài tử giai nhân thì việc ngồi thuyền du hồ là một phần lẳng lơ… À không phải, một phần phong lưu không thể thiếu của cuộc sống.
Là một người thô lỗ chẳng may bị kéo lẫn với đám tài tử giai nhân một lần, Sách La Định vừa nhìn thấy con thuyền hoa đính đầy lụa trắng phất phơ trong gió nhẹ kia là lại có cảm giác bất tường (1) như nhìn thấy ba thước lụa trắng lơ lửng giữa nhà.
“Không lên thuyền có được không?”. Sách La Định đứng dưới gốc cây dương liễu trên bờ sông, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
Trước khi ra ngoài Bạch Hiểu Nguyệt đã thay một chiếc váy ngẫu sắc hồng nhạt thanh lịch, viền váy và tay áo đều được thêu hoa tinh tế. Mặc dù Sách La Định chẳng biết gì về mấy thứ y phục này, nhưng hắn cũng có thể nhận thấy bộ váy này nhất định sẽ rất đắt.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định nhìn chằm chằm y phục của mình, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, lúc nói câu: “Không được!” cũng trở lên dịu dàng hơn.
Là một nam nhân, nhìn thấy cô nương cẩn thận chỉn chu trang phục thì cũng cần có nghĩa vụ khen mấy câu, đây mới gọi là biết cách làm người.
Sách La Định rất thức thời nịnh bợ tiểu phu tử của mình: “Bộ váy đẹp quá.”.
Quả nhiên khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt càng cong thêm mấy lần.
“Vậy ta đi được chưa?”.
“Không được!”.
“Chiếu trâm cài đầu này cũng rất đẹp.”.
Khóe miệng Hiểu Nguyệt càng cong hơn.
“Ta đi trước nhé!”.
“Không cho phép.”.
“Cả người đều đẹp!”.
“Ta đi được không…”.
“Không được!”.
***
Sách La Định bất lực khoanh tay nhìn trời, bầu trời hôm nay ngay cả một áng mây đỏ cũng không có luôn, xanh đến ngứa mắt.
Thuyền hoa thoắt cái đã đến trước mặt hai người. Thuyền hoa Hoàng gia đương nhiên phải khác so với bình thường, vô cùng khí phái chưa nói, cả con thuyền không biết được làm từ loại gỗ gì mà toàn thân trắng muốt, lại còn có cả màn trắng, khắc hoa trắng, khăn lụa trắng, đủ loại đều trắng…
Sách La Định cảm thấy mắt sắp lóa cả rồi, rất rầu rĩ bị Bạch Hiểu Nguyệt đẩy lên trên thuyền.
Sau khi Sách La Định lên thuyền thì tìm ngay một chỗ vắng người, chuẩn bị đánh một giấc.
Vừa mới ngồi xuống đã bị người ta chọc lưng.
Quay đầu lại, Sách La Định cau mày – thấy được Trình Tử Khiêm đang một tay cầm sách, tay còn lại cầm bút lông mà đứng sau lưng hắn: “Lão Sách, quả nhiên ngươi cũng lên thuyền rồi, hôm nay nhất định sẽ có kịch hay xem đấy!”.
“Kịch hay gì?”. Sách La Định ngáp một cái.
“Hôm nay cả Lệ Qúy phi và Vương Qúy phi đều tới cả, Tam công chúa, Thất công chúa, Hạ Mẫn, Nguyên Bảo Bảo cũng đều tề tụ, bảy nữ nhân đó! Bảy người!”. Trình Tử Khiêm mắt sáng bừng: “Cứ nơi nào có nữ nhân thì chẳng phải nơi ấy có chuyện phiếm để bàn sao? Có điều, hôm nay lại không chỉ có nữ nhân có chuyện buôn thôi đâu, phía nam nhân cũng rất náo nhiệt đấy!”.
Sách La Định cau mày: “Nam thì chẳng phải chỉ có mình Bạch Hiểu Phong thôi sao?”.
“Không chỉ có vậy, còn có ngươi cùng đám người Lục Hoàng tử nữa!”. Trình Tử Khiêm vừa nói vừa vỗ vai hắn: “Ngươi nhớ phải biểu hiện cho tốt đó!”.
“Đúng vậy.”. Hai người còn đang nói chuyện thì lại nghe thấy có người nói sau lưng, vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xổm phía sau họ, hai tay ôm đầu gối nói chuyện với Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm.
Trình Tử Khiêm hỏi: “Hiểu Nguyệt cô nương, lát nữa có chuyện gì cần lưu ý không?”.
“Lát nữa uống trà xong rồi thì sẽ ăn cua.”.
“Chậc…” Tử Khiêm vừa lắc đầu vừa cảm khái: “Minh tranh ám đấu.”.
“Còn một việc nữa.”. Hiểu Nguyệt nheo mắt: “Gần đây Hoàng thành đang bầu chọn lại danh sách mỹ nhân, Nguyệt Như tỷ tỷ ba năm liền đều giành danh hiệu Đệ nhất, nhưng mà năm nay Nguyệt Yên có vẻ khá mạnh, có nhiều hy vọng sẽ đoạt đệ nhất.”.
Tử Khiêm lập tức đứng lên, vịn tay vào thành thuyền nhìn bốn xung quanh liền phát hiện ra, người trên bờ hôm nay hình như nhiều gấp đôi thường ngày, những tiểu lâu có thể ngắm mặt hồ đều chật ních người rồi.
“Trước đây có tin đồn ngươi vào thư quán Hiểu Phong là để giúp Đường Nguyệt Như, bây giờ Đường Nguyệt Như lại đối xử với ngươi tốt như vậy, người ta đã tin là thật rồi, lúc này tất cả mọi người đều thương cảm cho Đường Nguyệt Yên.”. Tử Khiêm vo tờ giấy thành đạt bắn đi.
Lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng ồn ào, mọi người ngẩng mặt nhìn, thì ra Bạch Hiểu Phong đổi tư thế để ăn chút điểm tâm…
Sau đó, Trình Tử Khiêm lại viết một bức thứ khác nhét vào ống trúc ở chân bồ câu rồi tung bồ câu lên trời.
Bồ câu vừa mới bay đi, từ dưới nước đã có một người áo đen nổi lên, đưa cho Trình Tử Khiêm một xấp giấy thật dày, được bọc kỹ trong giấy chống thấm.
Trình Tử Khiêm vừa nhìn, nói: “Ái chà.” Tử Khiêm cùng Bạch Hiểu Nguyệt nghiên cứu một lúc, kết luận: “Số người ủng hộ Nguyệt Yên giành vương miện đệ nhất mỹ nhân toàn thành năm nay đã tăng một bậc.”.
Sách La Định cảm thấy đầu đau quá, xem ra trong tay Tử Khiêm có đến cả một đoàn quân bát quái.
Chính lúc này, Nguyên Bảo Bảo đi ra: “Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, sắp đến lúc đánh đàn rồi, mọi người gọi các ngươi qua.”.
“À, được!”. Hiểu Nguyệt vội vàng đứng lên, vừa chạy ra đã không quên quay đầu lại nói với ba tên nam nhân đang làm việc riêng kia: “Lên nghe đàn đã.”.
Ba người đành phải đứng lên đi theo.
Trình Tử Khiêm nhỏ giọng nhắc nhở Sách La Định: “Nhìn kỹ, Tam công chúa sắp sửa phản kích rồi.”.
Sách La Định buồn bực: “Phản kích gì?”.
“Chậc.”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Không biết Hoàng thượng phái ngưới tới giúp người hay là cản đường người ta nữa, Tam công chúa cũng không phải là người chịu thua thiệt đâu.”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn Bạch Hiểu Phong vẫn vân đạm kinh phong, ung dung nhàn nhã, mê đảo đám thiếu nữ trên bờ mà đi về phía trước kia một chút, cảm thấy rất khó hiểu: “Đám cô nương kia bị làm sao vậy? Nếu thích thì cứ trực tiếp thổ lộ cùng Bạch Hiểu Phong chẳng phải là được rồi sao? Việc gì phải đấu tới đấu lui chứ, hắn cũng đâu có quan tâm?”.
“Xí.” Trình Tử Khiêm khinh bỉ nhìn Sách La Định: “Vậy mới nói, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được chuyện nữ nhân tranh đấu này đâu.”.
Sách La Định sửng sốt, bỗng “tạch” một tiếng vang lên, một đống phân chim rơi trên vai hắn…
Tóm lấy con chim đưa thư vừa mới rơi xuống, Sách La Định gầm thét: “Ông hầm sống ngươi.”
Trên bờ lại bắt đầu xôn xao.
“Thật đáng sợ!”.
“Tên mọi rợ mà!”.
***
Trình Tử Khiêm nhanh chóng cướp lại con chim, vuốt lông cho con bồ câu đang run rẩy: “Đừng để ý tên thô kệch đó!”.
Sách La Định kéo rèm trắng trên thuyền lau vai soàn soạt – Thật xui xẻo!
Trình Tử Khiêm rút bức thư trên chân bồ câu ra xem một chút, vỗ vai Sách La Định: “Chúc mừng ngươi!”.
“Chúc mừng cái gì?”.
“Đạt danh hiệu Nam nhân đáng ghét nhất!” Trình Tử Khiêm chậc thêm mấy tiếng: “Gấp đôi số phiếu của tên đứng thứ hai, cái này mới là thực lực.”.
Khóe miệng Sách La Định giật mạnh, tò mò: “Tên đứng thứ hai là ai?”.
Trình Tử Khiêm xem tờ giấy, nói: “Là tên Vương Ma Tử chuyên trêu chọc Ni cô.”.
Sách La Định im lặng một lúc, đột nhiên kéo Trình Tử Khiêm muốn ném xuống sông.
Trình Tử Khiêm liều mạng bám chặt lan can: “Ngươi làm gì đó?”.
“Ném chết ngươi.” Sách La Định túm hắn muốn ném xuống sông: “Để lão tử thống khoái một chút.”.
Trên bờ, các cô nương đồng loạt thét lên.
“Nhìn kìa, tên mọi rợ kia lại muốn giết người!”.
“Thật thô lỗ, thật đáng ghét!”.