Hình Danh Sư Gia
Chương 106 : Chân tướng khó tin
Ngày đăng: 19:38 18/04/20
Mạnh Thiên Sở nhìn ra vẻ mê mang trong mắt họ, tiếp tục giải thích: "Thử lấy một ví dụ, như tiệm sắt dùng ống bễ thổi gió do hai phần tạo thành. Một là ống thông khí để cho không khí đi vào, hai là cái bơm hoạt tắt (pittong) hút đẩy không khí. Nếu như chúng ta bít đường thông khí đi vào, ống bễ đó chẳng còn có cách gì hoạt động được, trở thành phế vật. Nhưng nếu như ống hút thoát khí thông, nhưng chúng ta lại đem cái hoạt tắc đó lèn chặt, không cho nó di động kéo rút gì được, thì ống bễ cũng trở thành phế vật không thể công tác..."
Mắt Phi Yến sáng lên, giành nói: "Nô tì biết rồi..." Tiếp theo đó nhớ lại tri huyện đại lão gia có mặt ở bên cạnh, làm gì tới phần mình lên tiếng, cho nên lập tức nín lặng, nhưng mặt không giấu được nét hưng phấn.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười nói: "Vậy được, em nói thử coi."
Thái tri huyện biết vừa rồi Phi Yến giúp Mạnh Thiên Sở giải phẩu thi thể, xem ra biết tin tức gì đó bên trong, liền phụ họa: "Đúng a, ngươi nói thử coi."
Nghe tri huyện đại lão gia cho phép mình nói, Phi Yến vội nhún mình làm lễ, đáp ứng, sau đó hắng giọng lên tiếng: "Vừa rồi thiếu gia lấy ống bễ lò rèn để làm ví dụ, đương nhiên là muốn nói công dụng hô hấp của ống thở của người, cái đường thông khí của ống bễ giống như khí quản ở miệng cổ của người. Nô tì nhớ thiếu gia có nói qua, phổi của người là cơ quan điều khiển về hô hấp, giống như cái hoạt tắc (pittong) của ống bễ vậy. Nếu như phổi không thể hoạt động, thì chẳng khác gì cái hoạt tắc của ống bễ bị chặn lại. Người đè lên người, chẳng khác gì đè chặt cái hoạt tắc của ống bễ, người bị đè đương nhiên hô hấp không được rồi."
Mạnh Thiên Sở khen: "Rất tốt, vì sao trong tình huống người ép người, phổi sẽ bị lèn chặt?"
"Thiếu gia có nói qua, quá trình hô hấp của con người là quá trình khoách trương và thu súc lại. Cái này cần phải có không gian nhất định. Nếu như không gian này bị ép đến mức nhỏ nhất, phần phổi không cách gì khếch trương, đương nhiên cũng không thể hô hấp. Ngày hôm qua chúng ta lăn xuống núi, thiếu gia người đè lên thân của nô tì, thời gian hơi lâu là nô tì cảm thấy hô hấp rất khó, chịu không nổi. Thời gian thiếu gian đè không quá dài, hơn nữa thể trọng của thiếu gia kém xa Viên công tử, thế mà nô tì chịu không nỗi suýt chút nữa chết ngộp luôn!"
Phi Yến lòng ngay miệng lẹ, nói rất cao hứng, lại để chứng minh luận điểm của mình ba lí ba lạp đem sự tình hôm qua nói hết. Nói xong rồi, thấy nhãn thần cổ quái của mọi người, nhất là thiếu phu nhân Hạ Phượng Nghi, mới nhớ ra chuyện này thật đáng thẹn, sao có thể nói trước mọi người như vậy được chứ? Nàng không khỏi đỏ mặt tới mang tai.
Mạnh Thiên Sở vội khỏa lấp, vỗ tay cười nói: "Rất hay! Nói hoàn toàn chính xác, ký ức của em rất tốt, những gì ta giảng em đều nhớ, lại chịu động não. Xem ra bổn thiếu gia chọn em làm trợ thủ là đúng rồi, hà hà."
Thái trì huyện kỳ quái hỏi: "Trợ thủ? Tiên sinh gọi tiểu nha hoàn làm trợ thủ hay sao?"
"Đúng a, ông chủ. Bỉ nhân thế ông chủng trinh phá hình án, mang theo một hai trợ thủ phá an mới thuận lợi a. Do đó sau này phá án, sẽ mang Phi Yến và Mộ Dung hai người, ý ông chủ thế nào?"
Viên chủ bạc gật đầu, chấp tay ủ rũ thưa: "Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi là khuyển tử."
Thái tri huyện ra lệnh cho bộ đầu Vương dịch ở cửa đưa Viên Thiết Hà đi áp giải vào đại lao chở xử lí. Sau đó, ông ta chấp tay nói với Mạnh Thiên Sở: "Tiên sinh, án này y luật xử trí như thế nào xin thỉnh tiên sinh quyết định."
Mạnh Thiên Sở chấp tay: "Được, vãn sinh nhất định sẽ nghiêm cách y theo luật mà xử, thỉnh ông chủ yên tâm."
Thái tri huyện gật gật đầu, chắp tay sau đít từ từ bỏ đi.
Lâm Tư đã được cưới về nhà Viên chủ bạc, là người nhà của ông ta rồi, chuyện tang lễ đương nhiên do Viên gia lo liệu. Do đó Viên chủ bạc cúi đầu ủ rũ sai người hầu đầy tớ vận chuyển thi thể Lâm Tư về chuẩn bị lo liệu hậu sự.
Lâm chưởng quỹ nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, xem ra kết quả này vượt ra ngoài ý liệu của ông ta, mặt lộ vẻ bất nhẫn, há miệng mấy lần định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, chấp tay xá xá hắn rồi cúi đầu bỏ đi.
Phi Yến đẩy xe đưa Mạnh Thiên Sở ra khỏi liệm phòng. Hạ Phượng Nghi đi bên cạnh, Mộ Dung Húynh Tuyết theo sau, bốn người đến giếng trời trước đại đường, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền khẽ nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, tôi... tôi vin về trước."
Mạnh Thiên Sở xua tay: "Hôm nay cô và Phi Yến giúp ta rất nhiều, lại hại hai người ói mửa thành ra thế này. Hai người đều cực khổ quá rồi, hay vầy đi, chúng ta đến tửu lâu ăn uống một bữa, ta thỉnh khách, coi như là úy lạo hai người." Xong hắn quay sang Hạ Phượng Nghi: "Nương tử, nàng nói như vậy có được hay không?"
Hạ Phượng Nghi ngẫm nghĩ, hạ giọng đáp: "Phu quân hành động không tiện, hay là chúng ta cứ từ tửu điếm chọn món ăn cho đưa về nhà, ở nhà ăn vậy."
Mạnh Thiên Sở sờ sờ eo, cười khổ nói: "Nàng không nhắc ta quên mất, thân thể còn chưa lấy lực được a. Nếu như đã thế thì vậy đi, chờ chút để Phi Yến đến tửu lâu chọn một bàn rượu thịt đưa về, chúng ta ăn ở nhà."