Hình Danh Sư Gia

Chương 108 : Nguyên tắc làm người

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Viên chủ bạc hạ giọng nói: "Sư gia, án của khuyển tử phiền ngài phí tâm nhiều. Tận mắt chứng kiến ngài mang thương thẩm án, ti chức vô cùng kính bội. Lần này sư gia bị thương rất nặng, ti chức vốn muốn mua gà hầm đến biếu sư gia bồi bổ thân thể, nhưng sợ mua không trúng ý, cho nên mới gửi chút ngân lượng này để sư gia cho người dưới đi mua gà mua cá gì đó tẩm bổ thân thể. Ngân lượng không nhiều, một chít tâm ý đây thỉnh sư gia cười mà nhận cho."



Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn hộp chứa bạc, đều là đĩnh bạc mười lượng xếp chỉnh tề đầy cả hộp. Chỉ cần quét mắt là hắn biết số đó ít nhất hai trăm lượng!



Hà, hai trăm lượng để mua thịt gà thịt vịt, vậy tổng cộng được bao nhiêu cả cà? Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, lão tiểu tử này thật là biết nói chuyện, mỉm cười cung tay nói: "Viên đại nhân, ngài quá khách khí rồi, nhưng mà số bạc này bỉ nhân không thể thu. Án của lệnh lang bỉ nhân sẽ nghiêm chỉnh chấp pháp, đề xuất ra ý kiến xử lý cụ thể. Cuối cùng phán thế nào, còn phải chờ đại nhân định, bỉ nhân cũng không làm chủ."



Viên chủ bạc gấp lên, khẽ nói: "Sư gia, chúng ta đều là người minh bạch, không nói vòng vo nữa. Sự vụ liên quan đến hình dành tri huyện đại lão gia không biết gì mấy, chẳng phải là dựa hết vào ý kiến của ngài hay sao? Hơn nữa, trưa nay tri huyện lão gia đã nói rồi, chuyện này do ngài hoàn toàn quyết định, do đó xử lý thế nào chẳng phải một câu của ngài là xong hay sao?"



Nói đến đây, Viên chủ bạc lại thở dài, lắc lắc đầu, "Ai! Ti chức chỉ có một đứa con trai, vừa mới thành hôn mà đã xảy ra chuyện này, còn chưa kịp lưu lại hậu nhân cho chúng tôi, nếu mà... nếu mà con tội bị xử tử... thì ... ai! Đáng thương cho Viên gia từ đây tuyệt hầu rồi... sau này khi ti chức chết, ngay cả người mang bài vị ngắn ngủn cũng không có a..."



Viên chủ bạc nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, lệ già ức ra, đưa tay áo lau khóe mắt, sụt sịt mấy tiếng nói tiếp: "Viên mỗ biết sư gia ngài rất khó xử, không dám mong mỏi gì, chỉ có thể lưu lại một mạng của con tôi là đủ mừng rồi..."



Hình phạt ở Minh triều chia ra làm năm loại: si (đánh roi, bằng bàn vã), trượng (đánh hèo, bằng cây to), đồ (bắt giam hoặc làm khổ sai), lưu (đi đày), tử (bắt cho chết, gồm nhiều hình thức xử chết khác nhau). Ngoại trừ tử hình, lưu hình nặng nhất cũng chỉ là bối tỉnh li hương, đến chỗ đi đày làm phục dịch trong một kỳ hạn nhất định thường là ba đến sáu năm. Sau khi mãn hạn thì có thể trở về cố hương, tương đương với hình thức tù chung thân ở thời hiện đại thì ngoài chuyện tước đoạt sự tự do, kỳ hạn ngắn hơn nhiều, còn có hy vọng trở về làm lại từ đầu. Do đó, Viên chủ bạc yêu cầu ít nhất là giữ lại mạng cho con, sau đó bỏ ra chút tiền để mua chuộc công sai áp giải và quan viên sở tại, sau mấy năm thì có thể trở về.



Mạnh Thiên Sở thở dài: "Viên chủ bạc không cần bi thương, nếu như ngài đã lo cho án của lệnh lang, dù sao thì ngài cũng là quan phó trong nha môn, cũng có thể nói thẳng với ngài rằng, sau khi thông qua sự thẩm tra của bỉ nhân, từ các chủng chứng cứ biểu hiện, lệnh lang thuộc về tội ngộ sát, trong lúc say rượu không biết gì đã đè chết Lâm Tư, do đó, chỉ cần giao tiền chuộc là có thể thả người."



Viên chủ bạc mừng quá đổi đứng dậy vái dài: "Đa tạ... đa ta ân cứu mạng của sư gia...."



Mạnh Thiên Sở không có sức ở eo, không đứng dậy trả lễ được, xua tay nói: "Viên đại nhân nặng lời rồi, đó là sự thật của án này, cho dù Viên đại nhân không đến tống lễ thì bỉ nhân cũng viết phán từ như thế mà thôi. Do đó, số ngân lượng này Viên đại nhân mang về đi."




"Lâm chưởng quỹ! Khế ước của tửu lâu này ngài hãy mang về đi."



Lâm chưởng quỹ thần tình thê lương, vái thêm một lễ dài nữa: "Con gái tại hạ chết rồi, cần nhiều tài sản nữa để làm gì? Sư gia, ngài hãy thu giữ đi. Ngài mang thương phá án, giúp cho tại hạ hiểu được chân tướng tiểu nữ bị hại. Tại hạ vô cùng cảm kích, chỉ muốn biểu đạt chút lòng thành, không có ý gì khác."



Mạnh Thiên Sở thấy ông ta đáng thương, thầm nghĩ ông ta không cầu gì ở mình, thuần túy là cảm kích. Tửu lâu này như vậy không thể gọi là hối lộ, trong khi đó hắn đang cần dùng tiền, chi bằng thu lại vậy: "Vậy thì được, xin đa tạ Lâm chưởng quỹ vậy, mong ông bớt đau buồn chấp nhận sự thật thôi."



Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở lớn tiếng gọi Hàn thị tiến vào, tiễn Lâm chưởng quỹ ra khỏi nội nha.



Lâm chưởng quỹ đi rồi, Viên chủ bạc ôm rương bạc nhỏ từ từ bước ra sau bình phong, đứng giữa phòng nhìn ra ngoài cửa, ngẩn ngơ không biết nghĩ gì. Thật lâu sau, ông ta mới từ từ quay đầu lại, đặt rương bạc xuống bàn, lời có hơi khàn khàn: Sư gia, Viên mỗ... Viên mỗ vô cùng hổ thẹn... chút tâm ý này những mong sư gia lưu lại..."



Mạnh Thiên Sở kiên định lắc đầu: "Làm người phải có nguyên tắc, nguyên tắc của ta là cái gì không nên lấy thì kiên quyết không lấy (Đương nhiên, nên lấy thì không khách khí rồi). Ông tặng bạc với mục đích là cầu tình cho con trai ông, do đó bạc ấy là hối lộ, ta không thể lấy. Nhưng mà ông an tâm, ta không phải vì chuyện này mà loạn phán, vẫn y như cũ chí công chấp pháp, đề nghị lên để tri huyện lão gia quyết định cuối cùng."



Lời này khiến Viên chủ bạc càng hổ thẹn hơn, vái dài: "Đa tạ sư gia, vậy Viên mỗ xin cáo từ, sau này có điều gì cần dùng đến Viên mỗ, phó thang đạo hỏa quyết không chối từ."



Tiễn Viên chủ bạc xong, Mạnh Thiên Sở rất vui. Án này xem ra không uổng công phá, kiếm được một tòa tửu lâu a, hà hà, thật sướng! Hắn gọi Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Mộ Dunh Huýnh Tuyết ra, kể lại chuyện này, ba người đều cao hứng cho hắn, nhất là Hạ Phượng Nghi.



Lại nói chuyện một hồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết cáo từ ra về.