Hình Danh Sư Gia

Chương 120 : Anh chết lấy em

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Hạ Phượng Nghi ngẩn người, nhưng không tiện hỏi kỹ.



Tả Giai Âm nhìn về phương xa, u uất nói: "Muội muội không phải người ngoài, cũng không cần phải giấu muội làm chi, người trong lòng của tỷ tỷ đã rời tỷ đi rồi, không còn nhìn thấy được nữa. Ai...!"



Hạ Phượng Nghi tĩnh lặng lắng nghe, dù gì thì quan hệ của hai người không gần gũi đến mức nàng có dũng khí dò hỏi bí ẩn đời tư của người ta thế nào. Hơn nữa, nàng cũng biết rằng nếu như lời đã mở ra như thế, Tả Giai Âm sẽ nói tiếp mà thôi.



Tả Giai Âm quả nhiên từ từ nói tiếp: "Ta và chàng ấy lần đầu tiên gặp nhau là tình cờ giữa chợ. Ngày ấy ta còn chưa được 14 tuổi, chàng ấy hơn ta ba tuổi. Lúc đó hai chúng ta tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng vừa gặp đã chung tình. Chàng ấy trở về nhờ người mai môi đến nhà đề thân, mới biết tổ của chàng ấy cũng đã từng làm quan trọng triều, nhà chàng ấy cũng có thể coi là vọng tộc. Sau đó cha chàng ấy cả đời tuy gia đạo sa sút, nhưng việc làm ăn được làm rất tốt. Mẹ ta cũng vừa ý, cho nên đáp ứng ngay."



"Sau đó thì sao?"



"Đã định rõ là ta qua 14 tuổi mới gả đi, nhà chàng ấy cũng thông tình đạt lý đồng ý rồi, sau đo chúng ta chiếu theo phong tục cho hai chúng ta đính hôn. Sau khi đính hôn, chúng ta đã từng lén gặp nhau mấy lần. Chàng ấy là nam nhân đầu tiên mà ta yếu, nhưng không ngờ lại ra đi mãi mãi không lâu sau đó. Chàng ấy khi lên kinh thành, dọc đường đã nhiễm phong hàn mất rồi."



"A! Tỷ tỷ quả là người mệnh khổ!" Hạ Phượng Nghi nghe mà hai mắt đỏ hồng.



Tả Giai Âm chỉ nhếch mép: "Kỳ thật cũng không có gì, vì dù sao cũng chưa chính thức thành thân. Sau đó mẹ ta có ý thối hôn, nhưng nhà bọn họ không đồng ý."



"Vì sao a? Người đã chết rồi, tỷ còn lấy ai được nữa?" Hạ phượng Nghi không hiểu.



"Lúc đó mà ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó mới biết là họ định cưới ta cho đệ đệ của chàng."



"Không phải chứ? Định hôn cho ca ca, mà gả cho đệ đệ?"



Tả Giải Âm đứng dậy, một trận gió thổi tới nhẹ phất mái tóc trên trán nàng. Hạ Phượng Nghi rõ ràng là nhìn thấy chút lệ ở khóe mắt của nữ tử kỳ bí này.



"Đúng vậy, sau đó mẹ trở về thương lượng với ta, ta cũng biết cái khó của mẹ. Dù gì cô nhi quả mẫu chúng tôi muốn sinh hoạt ở chỗ này không thể không suy xét đến những điều liên quan. Cho nên ta đã đồng ý."



"Là Lý Nhữ Hàn sao?" Hạ Phượng Nghi dè dặt hỏi.



"Cái gì cũng không thóat khỏi mắt muội, đúng vậy, là hắn. Ca ca của hắn là người trong tim của tỷ, tên là Lý Nhữ Hiên." Tả Giai Âm u uất nói.




"Thường là như vậy, nếu như đêm hôm trước chơi khuya, thì hôm sau phải gần tới trưa mới dậy."



Những công tử ăn chơi chỉ biết ăn uống hưởng lạc tối ngày này đều có thói quen đó: tối không ngủ, sáng không thèm dậy! Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"



"Ta chờ hắn một lúc nữa thì hắn đến, hai chúng ta lại uống bình trà. Đêm trước do ăn thịt uống rượu nhiều, nên không muốn ăn món gì nữa, chỉ bảo bà chủ ở đó cho hai tô mì, ăn xong tinh thần khôi phục rồi thì chúng ta đến Ấn Nguyệt hoa thuyền ở Tây Hồ uống rượu nghe hát."



"Chỉ hai người thôi sao?"



"Đúng, vốn ra ta đề nghị gọi thêm mấy người, nhưng hắn nói chờ một lúc còn có chuyện, do đó không gọi."



Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Có chuyện? Có chuyện gì?"



"Hắn không nói, ta cũng không hỏi, nhưng thấy thần tình vui vẻ của hắn, dường như là có chuyện vui gì đó."



"Chuyện vui? Huynh đoán xem hắn có chuyện vui gì?"



"Cái này cũng khó nói, có thể là phát hiện tiểu nương tử xinh đẹp ở chỗ nào đó. Nhưng mà, nếu quả là như vậy thì hắn không có lý do gì không cho ta biết. Trước đây gặp phải tiểu nương tử nào xinh đẹp hắn đều kêu ta. Hoặc có thể là hắn hẹn gặp ai đó, không tiện mang ta theo."



Cuộc hẹn? Rất có khả năng! Mạnh Thiên Sở suy gẫm, căn cứ vào lời Kha tri phủ nói, thì Kha Trù sáng đó ngủ ở nhà, trưa mới đi, điểm này phù hợp với lời Lý Nhữ Hàn nói. Còn sau giữa trưa đại khái một thời thần, cũng là giờ mùi, thì Kha trù và Lý Nhữ Hàn ở trên hoa thuyền Ấn Nguyệt ở Tây Hồ, xem ra ngoài trừ tú bảo, nghệ kỹ Liên Y ra, không có ai tiếp cận qua với hắn, khả năng hạ độc không lớn. Sau đó, Kha Trù đến canh một tối đó mới về tới nhà, thời gian có khả năng bị hạ độc nhất là từ giờ Mùi cho đến giờ Tuất, tức khoảng từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tối.



Kiểm tra dạ dày của Kha Trù thấy độc vật, cho thấy có khả năng bị người ta hạ độc vào thức ăn (hoặc ăn nhằm phải thực vật có độc), do đó có khả năng nhất là ăn cơm tối bị trúng độc. Hiện giờ cần phải tra rõ là vào tối hôm đó Kha Trù ăn cơm với ai, người này chính là hiềm nghị phạm tội lớn nhất!



Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lý công tử, huynh nghĩ kỹ lại coi Kha Trù có khả năng gặp gỡ ai?"



Lý Nhữ Hàn ngửa cổ suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Ta thật nghĩ không ra hắn phải gặp ai mà không tiện mang ta theo. Bình thường chúng ta đi tìm nữ nhân đều gần như hình ảnh không rời a."



Mạnh Thiên Sở nghe ý nói đến chuyện tìm nữ nhân một cách quá tự nhiên giống như ăn cơm đi đường như vậy, thầm nghĩ, Tả Giai Âm sinh tính cao ngạo, với đức tính tìm hoa vấn liễu khắp nơi như ngươi hèn gì nàng ta chẳng tôn trọng gì. Cần phải biết, vô luận là nữ nhân thông tình đạt lý thế nào cũng không để cho nam nhân của mình đi đeo đuổi nữ nhân khác mà trơ trơ như không. Họ không dám nói là một chuyện, trong lòng không vui vẻ, đớn đau, thậm chí dằn vằn lửa hờn ghen lại là một chuyện khác.