Hình Danh Sư Gia

Chương 136 : Mọi thứ đều nắm gọn trong lòng bàn tay

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Tả Giai Âm lo lắng vô cùng, nói: "Tên Ôn Tuyền này là Lý hình bá hộ của đông hán, là người thuộc ti lễ giám đang được hoàng thượng tin cẩn ưa chuộng, chúng ta cần phải cẩn thận..."



Mạnh Thiên Sở cười cười: "Điểm này ta đã suy nghĩ kỹ, cô yên tâm đi."

Trưa hôm trước khi tiến hành đình trượng, Ôn Tuyền lại phái hai thái giám đến Hạ phủ thỉnh Mạnh Thiên Sở, không ngờ Mạnh Thiên Sở không có đó, chỉ lưu lại một phong thư và một gói giấy nhỏ nhờ chuyển giao cho Ôn Tuyền.

Tiểu thái giám mang về đưa cho Ôn Tuyền xong. Ôn Tuyền không xem phong thư, trước hết vội vàng mở gói giấy nhỏ ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng không dứt, cẩn thận và nhanh chóng xé nó, đổ một dúm bột phấn trong đó xuống bàn thành một hàng dài, dùng mũi hít, sau đó vừa lòng hả dạ nằm ngữa ra ghế hưởng thụ.



Thật lâu sau đó, y mới thở dài mở mắt, cầm phong thư lên xé xem, thấy nội dung rất đơn giản, nhưng đầy thâm ý:



"Ôn công công:



Tiêu Dao tán chỉ còn lại liều dùng cuối cùng, hiện đã cung cấp cho công công. Trong tay tại hạ không còn chút nào, phải đặc biệt ra ngoài tìm kiếm thu mua thuốc rồi về phối trí chế ra, chiều ngày mai mới về. Ngoài ra, do thuốc cần để chế tạo ra rất đắc, tại hạ khuynh gia bại sản chỉ phối được liều dùng mấy ngày. Lo sợ vô cùng, những mong thứ tội."



Ôn Tuyền hừ mũi cực mạnh, mắt xoáy tròn mấy vòng, đứng dậy ra cửa.

Chiều hôm đó, cả nhà Hạ phu nhân và lão lang trung đang ở phòng khách hầu hạ Hạ lão gia, do ngày mai chính là ngày Ôn công công nói sẽ mang Hạ Hồng cùng một số người ra thật thi đình trượng lại, nên cả nhà đều thập phần khẩn trương.



Đã bình an quan mấy ngày, đông hán và cẩm y vệ đều rút về không xuất hiện nữa, cũng không có tin thức bắt giam gì. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến mọi người lo lắng.



Chiều hôm qua Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm rời khỏi Hạ phủ, trước khi đi Mạnh Thiên Sở giao cho Hạ phu nhân một phong thư và một gói giấy nhỏ phong kín, nói là khi Ôn Tuyền phái người đến thì giao cho họ. Trưa nay quả nhiên có hai tiểu thái giám đến, Hạ phu nhân theo lời Mạnh Thiên Sở dặn dò đưa hai vật đó cho tiểu thái giám. Bà ta không biết trong đó là gì, cũng không biết Mạnh Thiên Sở thần thần bí bí như vậy là làm trò gì.



Sự lo lắng nhất mực kéo dài cho đến trưa ngày hôm sau, vẫn không có ai đến bắt giam Hạ Hồng. Khi gần đến giờ đình trượng, Hạ phu nhân phái mấy người hầu đến ngọ môn thám thính, trở về báo là bảy người phải bị đình trượng lại khác đã bị áp giải đến ngọ môn, chuẩn bị hành hình rồi, trong khi đó cho đến giờ vẫn không có ai đến áp giải Hạ Hồng đi. Hạ phu nhân cùng mọi người bây giờ mới từ từ tin là Hạ Hồng có lẽ đã tránh được kiếp nạn này rồi.



Giờ ngọ qua, người hầu phái đi đến ngọ môn thám thính tình hình lại trở về báo, rằng lần đình trượng này đã hoàn tất, giám hình vẫn là đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền, và lần này lại đánh chết hai người.



Hạ phu nhân vưa kinh vừa sợ vừa thầm kêu may, chỉ không biết sau này còn có lần đình trượng nào nữa không. Nhưng dù sao thì tránh được lần này, ít nhất bây giờ vẫn còn giữ lại được tính mạng là mừng lắm rồi. Bà ta không biết vì sao lại như vậy, đoán là bao vàng bạc của mình đã có tác dụng rồi.



Đình trượng trải qua không lâu, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm trở về, nghe Hạ phu nhân ứa lệ nói chuyện Hạ Hồng thoát đại nạn. Mạnh Thiên Sở không ngạc nhiên gì, chỉ cười mỉm kiểm tra cho Hạ Hồng, xác định tuy còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thương thế ổn định.



Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở để Tả Giai Âm lưu lại lo lắng cho Hạ Hồng, còn hắn một mình ngồi kiệu đến phủ của thái giám Ôn Tuyền.


Ôn Tuyền gọi mấy tiểu thái giám giúp Mạnh Thiên Sở đưa kim ngân châu báu ra ngoài phủ, đặt lên xe ngựa, rồi gọi mấy thị vệ hộ tống đưa về Hạ gia.



Gác cổng của Hạ gia thấy Mạnh Thiên Sở trở về rồi, vội chạy như bay vào thông báo, ngoài ra còn có vài kẻ trợ giúp mang hai bao lớn vàng bạc châu báu vào phòng khách. Mạnh Thiên Sở một tay kẹp nách cái hộp gấm, một tay xách cái rương nhỏ, mặt mày sầu khổ đi sau.



Hạ phu nhân được Tả Giai Âm dìu ra nghênh đón, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, bà ta thở phào một hơi nói: "Tạ trời tạ đất, hiền tế trở về rồi."



Tả Giai Âm quan tâm nhìn hắn hỏi: "Thế nào? Sự tình thuận lợi không?"



"Thuận lợi, phi thường thuận lợi, thuận lợi đến vượt ngoài sự dự liệu của ta." Tuy là nói vậy, nhưng mặt hắn cứ nhăn nhó cười khổ.



"Thuận lợi mà huynh còn phát sầu cái gì?" Tả Giai Âm cười, vừa nhìn thấy hai tên gác cổng vác cái bao lớn nặng trì trì vào, kỳ quái thốt: "Ơ! Đây chẳng phải là thứ mà huynh đem tống tặng cho Ôn công công hay sao? Là chuyện gì thế?"



"Ôn công công trả về đó."



Hạ phu nhân nghe thế, vô cùng khẩn trương: "Vậy... vậy chuyện nhạc phụ của con..."



"Lão nhân gia người yên tâm, Ôn công công nói rồi, chuyện này cứ coi như xong, ông ta sẽ bẩm báo hoàng thượng để nhạc phụ được phục nguyên quan chức."



Hạ phu nhân không dám tin, nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, lại nhìn Tả Giai Âm. Bà ta không thể hiểu vì sao Ôn Tuyền đem lễ vật trả lại mà còn giúp làm chuyện đó. Chỉ có Tả Giai Âm là ngầm đoán được, nhưng chỉ ở bên an ủi Hạ phu nhân, để bà ta an tâm lo chăm sóc Hạ Hồng.



Hạ phu nhân cho quản gia thu hai bao vàng bạc, nhưng vẫn còn chưa an tâm, nên hỏi Mạnh Thiên Sở mãi.



Mạnh Thiên Sở đành phải phịa ra một chuyện, nói là bản thân làm một chuyện lớn cho Ôn công công. Còn chuyện lớn gì thì liên quan đế bí mật quốc gia không thể nói được. Ông công công rất cao hứng, cho nên mới mở một góc lưới tha cho, còn trả lại bạc.



Hạ phu nhân tuy còn bán tín bán nghi, nhưng thấy Mạnh Thiên Sở nói chắc như vậy, lòng nghĩ chuyện này hắn nhất định không giấu mình, và nếu có chuyện đó thì có giấu cũng không giấu được, cho nên không hỏi nữa. Còn đối với hai cái rương nhỏ dưới nách Mạnh Thiên Sở, bà ta không tiện hỏi nhiều.



Mạnh Thiên Sở đặt hai cái rương lên bàn, bước tới thăm khám Hạ Hồng. Hạ lão gia tử đã thanh tỉnh, đang nằm thẳng trên phảng, không thể động đậy, nhưng thần tình vô cùng cao hứng, nhỏ nhẹ nói vài câu với Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở thấy ngôn ngữ của ông ta bình thường, tư duy rõ ràng, tay chân đều có phản ứng co giật tự nhiên, mừng rỡ vô cùng, vì như vậy là chứng minh ca mổ của hắn đã rất thành công, không lưu lại di chứng gì. Hiện giờ xem ra chỉ cần từ từ điều dưỡng là sẽ khỏi.