Hình Đồ

Chương 1 : Bạch Long phục thi (1)

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Ngày mùng 1 tháng 3 năm Tần Vương Chính thứ hai mươi sáu, một trận giông tố qua đi, sắc trời vẫn âm trầm như trước không có chút dấu hiệu nào

chuyển biến. Mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng mơ hồ có tiếng sấm vọng

đén, dường như sắp có một trận bão tố lại đến lần nữa.



Đoàn xe dừng lại bên sông Tứ Thủy, từ trong đoàn xe vọng ra tiếng khóc.



- Hừ, không đi được sao?



Từ trên xe bò đi xuống một người đàn ông trung niên. Bên cạnh y còn

theo hai thiếu nữ. Một người tuổi chừng mười bảy, mắt ngọc mày ngài,

trong đôi mắt hạnh ngập nước, mang theo vẻ thương xót, nàng cầm tay muội muội, vẻ mặt bi thương.



Người đàn ông trung niên hỏi:



- Khúc tiên sinh không có cách nào cứu nó sao?



Người dáng dấp quan gia vội bước lên trả lời:



- Lão gia, Lưu Khám là mệnh đã định trước. Năm xưa lúc nó vừa ra đời,

đã có người nói nó là mệnh đại hung, sống không quá mười lăm tuổi. Khúc

tiên sinh cũng đã hết lực, chỉ tiếc đứa trẻ này...Haizz, mệnh đã định

sẵn rồi.



Người đàn ông trung niên lộ vẻ thất vọng trên mặt.



- Chúng ta từ Đan Phụ trốn đến đây, may nhờ có cha con hắn liều mình

đánh giết, Lưu Phu đã chết trận, hôm nay Lưu Khám lại không giữ được

mệnh...Phúc Sinh, ngươi theo ta đi xem, cha con họ dã chết vì cả nhà ta, dù gì cũng phải an táng cho con trả họ mới đúng.



- Lão gia nói phải.



Bốn người đi tới chiếc xe sau cùng, thấy một ông lão ôm thân thể một thiếu nien khôi ngôi, đang khóc.



Thiếu niên kia thể trạng cực kỳ tráng kiện, hai mắt nhắm nghiền, mặt

trắng như tờ giấy, trên vạt áo dính máu đen, nằm yên không cử động. Một

ông lão dáng dấp lang trung khẽ lắc lắc đầu, thở dài.



- Khám bà bà, xin hãy nén bi thương!



"Bà bà" là một cách xưng hô đối với lão phụ nhân, nói thẳng ra tựa như ý là Khám lão thái thái. Một câu nói chẳng khác nào sự việc đã định rồi.

Lão phụ nhân kia vẻ mặt đang đầy hy vọng, nghe lang trung nói một câu

như thế, sau khi lặng đi một lúc lâu thì khóc to lên, nước mắt rơi xuống như mưa.



Người đàn ông trung niên bước tới, hỏi lang trung:



- Khúc tiên sinh, thật sự không cứu được sao?


Với người ngoài mà nói, chỉ sợ khó lý giải tình cảm giữa tỷ muội thiếu

nữ này với Lưu Khám. Thanh mai trúc mã? Hay rốt cuộc là gì? Trong lòng

tỷ tỷ, Lưu Khám là tiểu đệ đệ từ mà nàng nhìn thấy lớn lên từ nhỏ;mà ở

trong mắt muội muội, Lưu Khám là người bạn từ nhỏ chơi đùa với nàng.



Nhưng còn bây giờ thì sao?



Đệ đệ cũng thế, bạn chơi cũng vậy...giờ đã lẻ loi ở bên ngoài, không còn như trước đây, chơi đùa với các nàng nữa.



Nhưng tất cả điều này, trách ai được đây?



Bên ngoài thùng xe, có mưa rơi nhưng không lớn, chỉ tí ta tí tách.

Tiếng mưa gõ vào thùng xe phát ra âm thanh nặng nề. Trong doanh địa

thỉnh thoảng vọng đến tiếng thở phì phì của ngựa, làm mưa đêm trong yên

tĩnh càng tăng thêm bầu không khí quỷ dị. Đúng vậy, quỷ dị, một sự quỷ

dị không nói rõ được.



Thiếu nữ bỗng dưng bừng tỉnh, nhớ ra

thi thể Lưu Khám còn ở bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng buông muội muội ra,

choàng áo lên cho muội muội, nhìn hai huynh đệ đang nặng nề ngủ bên cạnh phát ra tiếng ngáy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Hai huynh đệ này,

thường ngày ăn ngon mặc đẹp, dưới tình hình như này mà vẫn còn ngủ say

như vậy được ư?



Nếu Lưu Khám còn sống, nói vậy mình cũng sẽ không tỉnh ngủ như vậy đâu.



Phủ thêm áo tơi, thiếu nữ ra khỏi thùng xe. Từ trên càng xe cầm lấy một khối chăn nỉ, nhảy xuống xe, chạy về phía cây đại thụ, dù gì cũng không thể để thi thể của Lưu Khám bị nước mưa làm ướt.



Khi thiếu nữ chạy tới dưới tàng cây, lại phát hiện ở bên thi thể Lưu Khám sớm đã có người ngồi đó.



Khám bà bà là mâu thân của Lưu Khám.



Trên đời này, ngoại trừ thiếu nữ quan tâm thi thể của Lưu Khám ở bên

ngoài, thì mẫu thân hắn cũng quan tâm như vậy. Thậm chí còn quan tâm hơn cả thiếu nữ kia. Nghe tiếng bước chân, Khám bà bà quay đầu lại, cười

với nàng, sau đó gật đầu.



- Thẩm thẩm, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?



Khám bà bà nhìn Lưu Khám, trên mặt nở nụ cười vô cùng hiền lành, khẽ nói:



- Khám sợ sét đánh, ta phải ở với nó, nó sẽ không sợ nữa!



Thiếu nữ không mở miệng, chỉ tìm áo tơi phủ thêm cho Khám âu, sau đó

ngồi bên cạnh thi thể của Lưu Khám. Hai người không ai nói gì nữa, cứ

thế ngồi cùng Lưu Khám. Bóng đêm dần sâu, tiếng gió thổi gào thét tới,

mưa cũng trở nên càng lúc càng lớn.