Hình Đồ
Chương 109 : Tiêu Hà ra chiêu (2)
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Đêm đã khuya rồi, nhưng Lý Phóng vẫn ngồi ở thượng đường than thở, trên mặt đầy vẻ thất vọng, cụt hứng.
Một ngày, chỉ một ngày thôi....
Mấy tháng trời gã cùng Ung Xỉ mưu bày kế hãm hại Lưu Khám, kết quả là chỉ trong một ngày mà đã bị Lưu Khám phản kích lại thất bại thảm hại. Thay đổi nhanh như chớp, biến hóa bất ngờ, đó chính là những ý nghĩ mà lúc này trong lòng Lý Phóng nghĩ về Lưu Khám.
Đám hạ nhân đều đã sợ trốn tránh hết rồi, cũng khó trách bọn họ như vậy, lúc Lý Phóng xác định được lệnh bài là từ chỗ Lý Đồng thì ngây dại ra, nổi trận lôi đình, dùng thanh kiếm chém trường án, thậm chí còn chém làm một tùy tùng bị thương, không còn vẻ nho nhã như trước nữa, ai còn dám tới gần chứ?
- Đại nhân, bên ngoài có Tiêu huyện thừa cầu kiến!
Một tên gia nhân nơm nớp lo sợ đứng ở cửa bẩm báo.
Lý Phóng ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, uể oải phất tay:
- Muộn thế này rồi...Không gặp! Có chuyện gì ngày mai giải quyết đi.
- Nhưng Tiêu huyện thừa nói, có việc quan trọng, nhất định phải gặp Đại nhân.
- Không gặp không gặp, nói không gặp, có nghe rõ không?
Lý Phóng tâm trạng buồn bực kêu to lên, hạ nhân kia sợ hãi xoay người đi, nhưng lúc gã vừa mới đi xuống thềm, lại nghe tiếng Lý Phóng nói:
- Khoan đã...Mời Tiêu tiên sinh vào thư phòng của ta chờ một chút, ta thay đổi y phục rồi tới ngay.
- Hả?
Hạ nhân nghi hoặc dừng bước quay lại nhìn vào trong phòng.
- Còn không đi mau.
Lý Phóng gầm lên một tiếng, hạ nhân vội vàng đáp lời đi ngay. Vừa đi vừa nghĩ: lúc không gặp, lúc lại gặp, đều là ngươi nói mà, gào cái gì mà gào chứ? Chẳng trách Lý Đồng bỏ chạy, nói vậy chắc cũng không chịu đựng được tính khí quái đản của ngươi rồi.
Hai mắt Lý Phóng tỏa sáng, y xoa xoa tay, hai gò má vì hưng phấn mà đỏ lên.
- Tuyệt tuyệt tuyệt!
Lý Phóng khen ba tiếng tuyệt diệu, hưng phấn nói:
- Tiêu tiên sinh đại tài, tiêu tiên sinh đại tài. Lấy Lưu Quý kiềm chế Lưu Khám, lấy Lưu Khám áp chế Lưu Quý. Hai tên ngang ngạnh này tranh chấp nhau, ta có thể được lợi trong đó. Kế sách này của Tiêu tiên sinh thực sự là tuyệt diệu.
Tiêu Hà nói:
- Nhưng vấn đề hiện tại là phải nhanh chóng an bài thân phận cho Lưu Quý. Nếu như Lưu Khám giành trước giết Lưu Quý, vậy thì mưu kế mà Tiểu lại vừa nói với Đại nhân cũng không còn ý nghĩa gì nữa, xin Đại nhân hãy sớm quyết định.
Lý Phóng nói:
- Tiêu tiên sinh nói rất phải, ngày mai ta...không, ngay bây giờ ta bổ nhiệm Lưu Quý làm Đình Trưởng của Tứ Thủy Đình. Nhưng hiện tại Lưu Quý mất tích, ta bổ nhiệm hắn, nếu hắn không lấy được ấn tín và dây đeo triện, thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Hà cười nói:
- Việc này không cần Đại nhân nhọc lòng. Lưu Quý có một đám huynh đệ, còn sốt ruột tìm hắn hơn cả Đại nhân nữa đó.
- Vậy thì, ta lập tức an bài.
- Vậy Tiểu lại cáo từ trước!
- Tiên sinh đi thong thả, thứ cho bản huyện không tiễn!
Tiêu Hà đi ra cổng lớn Công thự, nhưng cảm giác đầu váng mắt hoa. Gã đứng ở trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, đột nhiên cảm thấy một sự chua xót và bất đắc dĩ, thậm chí còn có một chút lạnh lẽo trong lòng.
Như thế này, chỉ sợ Lưu Khám cũng sẽ hận ta nữa rồi!