Hình Đồ

Chương 115 : Cố sự Phong Ấp (1)

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


ột tiễn sắc bén, hoàn toàn đoạn tuyệt ý nghĩ của Lý Phóng muốn đối phó với Thẩm Thực Kỳ.



Dưới một tiễn này, hiển nhiên ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Mà trong đó có ý cảnh báo khiến Lý Phóng hiểu, sống chết chỉ trong cái nháy mắt.



Lưu Khám ngày hôm nay có thể giết Tiêu Hà, ngày mai cũng có thể giết y.



Sống cuộc sống ngày ngày thấp thỏm lo lâu, đề phòng thích khách, thực sự tư vị này không dễ chịu chút nào. Xem như Lưu Khám chấp thuận việc Nhâm Hiêu đứng ra hòa giải, nhưng vẫn không ngừng xuất ra ám chiêu đùa giỡn Lý Phóng. Lưu Khám có thể sử dụng, hơn nữa còn dùng tốt hơn, độc ác hơn. . . Đừng quên vết xe đổ của Ung Xỉ!



Lý Phóng thực sự bị hù dọa mất mật!



Sáng sớm, ánh dương quang đầu tiên chiếu xuống huyện Bái, Tào Tham vác trên lưng một kiện đồ màu nâu, chân đi đôi giày đay, khoác trên mình bộ y phục màu xanh, ngừng bước trước cổng tre. Do dự một hồi, y nhẹ tay gõ cửa, đồng thời trầm giọng nói:



- Chị dâu mở cửa, ta là Tào Tham



Cổng tre bị giật lại, Vương Lư lộ ra nửa thân hình.



- Tham, có chuyện gì đến sớm như vậy? Ồ, ngươi mặc trang phục này, hình như muốn đi xa nhà. . . Chính là Huyện chủ đại nhân phái người đi giải quyết công việc?



Tào Tham lắc đầu:



- Tiêu đại ca đâu rồi?



- Đang nằm trong phòng!



Vương Lư mở ra một lối đi, trên khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ tái nhợt:



- Ngươi nói sao phải là Tiêu Hà chứ? Bị một tiễn này công kích bất ngờ, suýt nữa mất đi tính mệnh. Ta đã sớm nói với Tiêu Hà: Đừng đi quá xa. . . Hắn chỉ là một tiểu lại, sao có thể là đối thủ với lão đầu kia?



Tiêu Hà không chết?



Ha ha, đương nhiên không chết!



Sau khi quyết định xuất thủ giúp Lưu Quý, Tiêu Hà biết, mình không thể tránh khỏi việc đối đầu với Lưu Khám. Dựa vào thủ đoạn Lưu Khám đối phó với Ung Xỉ và Lưu Bang. Hắn tuyệt đối không đơn giản buông tha mình. Vì vậy lúc bắt đầu tiến hành, Tiêu Hà đã một mực phòng bị.



Từ chỗ Hạ Hầu Anh tìm được một kiện nhu giáp, vừa vặn mặc vào thân thể.



Cái gọi là nhu giáp chính là áo giáp ngắn màu đen binh lính thường ngày hay trang bị, có tính chất phòng ngự nhất định. Mặc vào có thể bảo hộ khá tốt. Ngày đó tiễn bắn lén trong rừng bắn ra, các khoảng chừng hai trăm bước. Nếu như là tiễn bình thường, nhiều nhất cũng chỉ gây tổn thương da. Nhưng Tiêu Hà thật không ngờ, Lưu Khám cư nhiên đùa giỡn một đòn hồi mã thương. Để Quán Anh quay lại giáng một kích sấm sét.



Quán Anh có thể giương cung cứng lực sáu thạch, trong vòng một trăm năm mươi bước, tiễn có thể xuyên qua giáp đồng.
Nói như vậy huynh cũng hiểu. Trời đã sáng, đến lúc ta phải lên đường rồi. Lão Nhâm vẫn còn ở ngoài cửa thành chờ tiễn ta đi.



Tiêu Hà không nói thêm gì, nhìn Tào Tham đứng dậy đi ra ngoài.



- Tham, đệ muốn đi Lâu Đình phải không?



Thân thể Tào Tham khẽ run lên. Do dự sau chốc lát, quay lưng lại gật gật đầu nói với Tiêu Hà:



- Lâu Đình xây dựng kho lương, sau này ắt phồn vinh. A Khám huynh đệ trong tay không có đủ nhân lực vì vậy mời ta qua đó.



- Đầu xuân triều đình sẽ di rời tám trăm hộ từ quận Tam Xuyên và Quan Trung tới Lâu Đình. Cho nên cuối năm nay phải xây dựng hoàn tất. Ta cũng muốn đến xem thế nào?



Tiêu Hà nhắm hai mắt lại, từ từ nằm xuống.



- Tham, dọc đường bảo trọng. . . Ngày sau nếu không cảm thấy tốt, hãy trở về đây.



- Huynh trưởng cũng phải bảo trọng!



Khi Tào Tham vừa bước ra khỏi phòng, trong ngực Tiêu Hà đột nhiên rung động. Từ giờ trở đi, Tham và ta sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Ta sai rồi sao? Ta chỉ muốn. . . Cái gì đúng cái gì sai, có lẽ sau này mới có thể chứng minh.



Vào giữa mùa thu, Lưu Bang rốt cuộc an tâm.



Lưu Khám rời khỏi huyện Bái hơn một tháng, ngoại trừ chuyện Tiêu Hà thìkhông còn phát sinh chuyện gì khác. Tiêu Hà mặc dù gặp đại nạn không chết, nhưng phải ôm giường bệnh. Nói thực, chuyện này không chỉ khiến Lý Phóng cảm thấy sợ hãi, ngay cả Lưu Bang cũng cảm thấy sởn tóc gáy.



Từ khi nào thằng con Lưu gia kia cường đại như vậy?



Cầm ấn tín đặt trên bàn ngắm nghía một chút, Lưu Bang thuận tay đặt lên đỉnh trúc quan bên cạnh. Quan chính là tượng trưng cho Sĩ.



( Trúc quan chính là mũ làm bằng trúc)



Nhưng Lưu Bang không phải là Sĩ.



Cho nên y không thể giống như Lưu Khám, có thể đội hắc quan. Trong lòng y rất không cam lòng, vì vậy nhọc lòng mân mê đỉnh trúc quan. Miện quan này khác với đỉnh quan của Lưu Khám, nó chỉ là mũ chỉ dùng vỏ cây trúc làm thành, rất bình thường. Dưới ánh mặt trời, vỏ trúc có thể phát quang, nhìn qua có chút bắt mắt. Đặc biệt trên vỏ trúc còn có nhiều đường hoa văn đậm nhạt giao nhau, đây chính là hiệu quả Lưu Bang cần.



Lưu Bang vốn có dáng vẻ tràn đầy khí thế, lúc này đội mũ quan càng thể hiện phong phạm.



Lưu gia tử đi. . . Lưu Quý ta lại trở về!