Hình Đồ

Chương 117 : Lâu Đình minh nguyệt

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Thấy lão giả kia tiến đến, y cũng không khách sáo, đưa tay ra hiệu cho lão giả ngồi xuống, tiện tay nhấc một ly rượu, rót đầy đưa cho lão giả.



- Phù Khâu. Mấy năm không gặp, ngươi càng uyên thâm!



Lão giả cười cười:



- Ta sao có thể so với sư thúc? Tám năm trước gặp sư thúc có bộ dáng này, tám năm sau gặp lại vẫn như vậy.



- Dung mạo có thể vẫn vậy, nhưng tâm tình thì không thể.



Phương sĩ trung niên thở dài một hơi:



- Luôn luôn suy tính, rốt cuộc hôm nay có chút thành tựu. Chỉ là ở đây. . . Lại có chút mệt mỏi, mệt mỏi.



Phương sĩ trung niên chỉ chỉ vào ngực chính mình, tiếp tục nói:



- Ngược lại, tinh thần ngươi càng ngày càng tốt. Nghe nói vài năm trước ngươi tới huyện Vu, không biết có thu hoạch gì không? Lão bà ở huyện Vu không phải hạng người thiện lương, nhưng kỳ thực thủ đoạn cực kỳ cao minh, như vậy chắc hẳn ngươi thu hoạch được không ít.



Phương sĩ đầu bạc nói:



- Thanh lão rất khỏe mạnh. Chỉ là đối với việc các vị sư thúc làm, tựa hồ không quá hài lòng. . . Nên trước khi quay về, Thanh lão còn nhờ ta chuyển lời với sư thúc: Thiên hạ năm trăm năm chiến loạn cuối cùng mới bình yên, mà các vị sư thúc chỉ vì cái lợi cá nhân, lại muốn thúc đẩy chiến hỏa, sau này nhất định không được chết tử tế. . . Hơn nữa, Thanh lão còn nói từ nay về sau sẽ ngừng dâng tặng Chu Sa Đan cho các vị sư thúc sử dụng. . . Thanh lão thực sự rất phẫn nộ.



Phương sĩ trung niên vẫnluôn biểu hiện bình tĩnh trầm lạnh lúc này sắc mặt khẽ đổi.



Y bỗng nhiên cười nhạt:



- Ả có Tần Vương làm chỗ dựa, oai hùng chốn Ba Thục, tài sản nhiều vô kể, tự nhiên rất đơn giản. Mà không biết rằng, sáu nước mặc dù bị diệt, nhưng lòng người chưa yên. Nếu như bạo Tần đứng vững, mới là kiếp nạn của dân đen. Mạng của ta, đổi lại bách tính được hạnh phúc ấm lo, như vậy chết đi thì có gì đáng ngại? Ả nếu ngừng cung cấp Chu Sa Đan, ta sẽ tự mình yêu cầu Tần Vương, nghĩ y không thể cự tuyệt. Mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất, hơn nữa Lô Sư cũng có tiến triển. Chuyện đến nước này sao có thể dừng lại?



Phương sĩ đầu bạc lặng lẽ không nói gì, chỉ là trong mắt lại lộ ra ánh mắt không đồng tình.



Phương sĩ trung niên cũng không nói thêm gì nữa. Uống một ngụm rượu:



- Ta hẹn ngươi đến đây, chính là muốn nói cho ngươi, đầu xuân ta sẽ ra hải ngoại.



- Sư thúc thực sự muốn. . .
Lưu Khám nói:



- Huyện Bái, ta đang suy nghĩ về huyện Bái.



Hắn cúi đầu thoáng liếc nhìn Lữ Tu, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:



- Lâu Đình sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. . . Ta đang suy nghĩ, những người ở huyện Bái giờ khắc này đang làm gì? Uống rượu ngắm trăng, hay bận rộn công việc? Không biết, bọn họ còn nhớ ta không. . . A, thời gian tại huyện Bái, ta hận, hận người huyện Bái không chịu tiếp nhận ta. Thế nhưng ta rời đi, lại có cảm giác nhớ mong khôn tả. Nàng nói xem, có phải ta khiến người khác rất căm ghét không?



Lữ Tu giơ tay lên khẽ vuốt vuốt làn môi của Lưu Khám.



- Sao có thể như vậy? Rõ ràng A Khám là một người đại nhân đại nghĩa, vì sao khiến người ta căm ghét?



Lưu Khám cười cười không nói nữa, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh mờ nhạt không rõ.



Hải thượng sinh minh nguyệt



Thiên nhai cộng thử thì.



Tình nhân oán diêu dạ



Cánh tịch khởi tương tư.



Diệt chúc liên quang mãn



Phi y giác lộ tư.



Bất kham doanh thủ tặng



Hoàn tẩm mộng giai kỳ. . .



(Bài thơ: Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh)



Hắn lắc đầu thật mạnh: Thực sự là kỳ lạ, đang yên lành vì sao ta lại nhớ tới bài thơ này?