Hình Đồ

Chương 121 : Thủ đoạn sấm sét

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Tương Cường chủ động đến đây.



Khi nghe y nói Lưu Khám muốn gặp y, lại nhìn thấy điệu bộ của Đường Lệ, dường như ý thức được điều gì, liền cực kỳ phối hợp cùng Đường Lệ tới.



Tương Cường thân cao bảy thước, khoảng chừng bốn mươi tuổi



Không giống cách ăn mặc của đại đa số, mà là mặc một áo bào màu xanh, mười phần dáng dấp sĩ tử Tề Lỗ, dưới hàm ba sợi râu, dáng vẻ đường đường, khí chất nho nhã. Ngồi ở trên đình, mắt nhìn mũi, hai tay nắm trong ống tay áo, thần sắc trang nghiêm.



Lưu Khám nhanh chóng đi tới trên đình



Tương Cường vội đứng dậy chào:



- Tiểu lại Tương Cường ra mắt Thương Lệnh đại nhân.



Lưu Khám mỉm cười:



- Tương tiên sinh mời ngồi, chúng ta chỉ là gặp kín, không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa. . . Người tới, mang rượu cho Tương tiên sinh.



Trần Đạo Tử bưng bàn rượu đi vào, đặt trước mặt Tương Cường.



Rượu thượng đẳng ủ ba năm, trên thị trường căn bản là không mua được. Hương thơm bay ngào ngạt quanh quẩn, Tương Cường vẻ mặt thưởng thức nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động, cánh mũi phập phồng, mắt nhắm lại thưởng thức hương rượu, một lát sau nhin không được, khen một tiếng:



- Rượu ngon!



Lưu Khám nâng ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch:



- Tương tiên sinh, mời!



Tương Cường nhấc tay áo, uống một hơi cạn sạch.



Nhưng đúng lúc này, Lưu Khám đột nhiên nói rằng:



- Ngày hôm nay Đinh gia sắp đặt ra việc này, nói vậy tiên sinh trước đó. . . Ha ha, có biết thôi.



- Khụ! Khụ!



Một ngụm rượu phun ra, Tương Cường mặt đỏ tía tai.



Lưu Khám coi như không nhìn thấy, ngắm ngía một miếng Nghĩ Tị trong tay, trên mặt giữ một nụ cười nghiền ngẫm, phảng phất tự lầm bẩm nói:




Trong quân trướng chỉ còn lại hai người Lưu Khám cùng Khoái Triệt. Lưu Khám quỷ dị cười:



- Khoái Triệt!



- Đông chủ có gì phân phó?



- Ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn ngươi đi làm, ngươi đưa tai lại đây. Như vậy, như vậy . . . việc thành hay bại phụ thuộc vào ngươi.



Khoái Triệt lúc mới nghe, mặt lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm.



Nhưng dần dần, sắc mặt có chút ngưng trọng. Nghe xong Lưu Khám nói, y nhịn không được kinh ngạc nhìn Lưu Khám, chợt cười khanh khách nói:



- Đông chủ, quả nhiên mưu kế hay. . . Khoái Triệt chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ, bất quá trước khi Khoái Triệt trở về, mong Đông chủ bảo trọng một chút.



Lưu Khám gật đầu cười.



Khoái Triệt lập tức cũng không nói năng rườm rà, xoay người đi ra khỏi quân trướng.



Một lát sau, Chu Lan vội vàng trở lại đại trướng:



- Thương lệnh đại nhân, mọi việc đều đã an bài thỏa đáng . . . tùy thời có thể hành động.



- Trời đã tối rồi!



Lưu Khám đi ra khỏi quân trướng, ngửa mặt lên nhìn trời.



Trăng sáng sao thưa, thực không phải là không khí tốt để giết người phóng hỏa a.



Chu đại ca, ta dẫn người xuất phát trước, ngươi trực tiếp lên thuyền. Nhưng xin nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nhân từ nương tay, bằng không sẽ để lại họa vô cùng.



Chu Lan lè lưỡi, hắc hắc cười:



- Thương lệnh đại nhân yên tâm, nhắc tới giết người, Chu Lan cũng sẽ không thua đại nhân



Lưu Khám gật đầu, mang người rời khỏi quân doanh.



Lúc này vừa qua giờ Tuất, từ phương trời xa, vài đám mây đen bay tới.