Hình Đồ

Chương 144 : Cưỡi ngựa tới huyện Đàm (1)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Tần Mạn mang theo đội ngũ, giục ngựa mà đi. Đôi mắt sáng đẹp của nàng

đầy hứng thú quan sát Lưu Khám đi đằng trước. Con người này bề ngoài hào phóng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, khiến cho Tần Man cảm thấy vô

cùng rất hiếu kỳ. Nãi nãi (Bà nội) nói, người này có tướng quý nhân.

Nhưng bất kể nàng nhìn như thế nào, đều không thấy một chút gì gọi là

khí chất của quý nhân cả.



Nếu như là người khác, Tần Man nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng theo như tổ mẫu của mình nói, những

lời đánh giá người này, là do sư thúc của Phù Khâu tiên trưởng, đại danh đỉnh đỉnh Từ Thị nói. Nãi nãi đối với những việc mà Từ Thị làm thì vô

cùng chướng mắt. Nhưng đối với đạo hạnh của Từ Thị thì lại rất bội phục. Cái thuật "nhất thủ chiêm thi" (nhìn tay đoán mệnh người), đã đến tình

trạng xuất thần nhập hóa. Đối với phương pháp "quan khí vọng khí", càng

được xưng tụng là đệ nhất nhân ở Đại Tần.



Nói vậy chắc hẳn sẽ không xem kém nha!



Tần Man tự nói với chính mình: Mình không "quan khí", cho nên cũng

không cách nào nhìn ra tên này rốt cuộc có khí chất quý nhân gì, nhưng

chuyến này đường xá khá xa nên cứ đi từ từ, mình có thể âm thầm quan

sát. Một tên Thương lệnh nho nhỏ, lại dám dùng khẩu khí lớn như vậy,

đúng là hiếm thấy.



Đối với tâm tư của Tần Mạn, Lưu Khám không hề phát hiện ra, hắn và Vương Tín đi phía trước mở đường, giục ngựa

bước thong dong, xem xét phong cảnh ven đường, cũng coi như tiêu diêu tự tại.



Vương Tín nay đã mười một tuổi, thân cao bảy thước, đã

dần dần lộ ra dáng dấp một vị tiểu đại nhân. Sở học của cậu có phần tạp

nham. . . Đã từng học quyền cước của Lưu Khám, cũng từng luyện Thái Cực, đi theo Quán Anh học kỹ thuật cỡi ngựa, tiễn thuật cũng có chút thành

tựu. Cùng Lưu Cự chơi đùa, rèn sức chịu đựng; cùng Tào Vô Thương học tập sử dụng binh khí, khiến cho Tào Vô Thương cũng phải nhận thua.



Một cây thương dài một trượng tám thước lớn, nặng hơn sáu mươi cân.Cái

Vương Tín thiếu, chẳng qua là kinh nghiệm chiến đấu, chưa được đánh nhau chiến trận chân chính.



Tào Vô Thương đã từng nói:



- Qua mười năm nữa, chờ tiểu tử này trưởng thành, trong thiên hạ người

có thể chế trụ được hắn, sợ là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Đối với điều này. Lưu Khám cũng có chút chờ đợi. Không hiểu được tiểu

tử ngốc này trong tương lai sẽ thành bậc hảo hán như thế nào?



Lộ trình mà đoàn người đi cần phải qua huyện Đồng, vượt qua Tứ thủy,

lại ghé qua huyện Tương cùng huyện Lăng. Quá Ti Ngô ( nay núi Mã Lăng)

sau đó một đường đi lên phía bắc chính là chỗ huyện Đàm. Đoạn đường này

cũng là bình thường không xảy ra chuyện gì. Cái này cũng khó trách, thời đại yên bình một đoàn người được vũ trang đầy đủ ở trên đại lộ tiến về

phía kinh đô, không phải là người nào cũng có thể làm được. Cho dù không phải quan quân, ai lại dám ra mặt trêu chọc?


Lưu Khám, không nhịn được phải bật cười.



-Kỳ ca, ta vội vội vàng vàng gọi ngươi tới, là có chuyện quan trọng cùng ngươi thương nghị.



Thẩm Thực Kỳ cũng thu hồi dáng vẻ lúc nãy, nói:



-Ta ở trong thành đã thuê một gian khách điếm tiện bề thương nghị sự

tình. Đi, ta còn cầm theo mấy bầu rượu ngon nữa. . . Hắc hắc, vừa cất

được rượu Diếu hầm bốn năm rồi, huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói

chuyện. Chỉ là không có thời gian để say sưa một bữa.



- Rất tốt!



Năm người cứ như vậy, cùng nhau tiến vào huyện Đàm, đi thẳng đến một

cái khách điếm. Chủ nhân khách sạn lúc nhìn thấy Thẩm Thực Kỳ cười đến

nỗi con mắt híp lại thành một đường nhỏ, đưa năm người vào trong điếm.



- A Khám, ngươi biết không!



Tào Vô Thương báo cáo:



- Tên này hiện nay rất phong quang đây, đi đến chỗ nào đều bày ra thân

phận chủ nhân của Tứ Thủy Hoa Điêu. Ngươi xem, cái tên chủ nhân khách

sạn nhỏ này khi nghe xong tên của y, dứt khoát cho y thuê toàn bộ khách

sạn không phải trả tiền đấy. Mẹ kiếp, ngươi đừng nghe y nói hưu nói

vượn, cái gọi là thuê cả khách sạn, là do người ta căn bản không dám thu tiền của y thôi. Khách điếm này vẫn còn cần kiếm ăn mà.



"Nở

mặt sao?” Lưu Khám nghe được trong nội tâm lại không khỏi trầm xuống.

"Càng nở mặt, thì sợ là sẽ càng lung lay...Đổi lại là mình, nếu như

không phải mình biết được một ít sự tình trong tương lai, sợ rằng cũng

thỏa mãn với cuộc sống như hiện tại. Thẩm Thực Kỳ cũng như thế. . . Đừng nhìn Tào Vô Thương nói năng điêu ngoa, chỉ sợ đối với cuộc sống hiện

nay, gã cũng hết sức hài lòng ấy chứ".



Mang tâm sự. Hắn lấy một ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.



Lữ Thích Chi cùng Vương Tín một người hai bầu Hoa Điêu, bày tại bàn rượu bên cạnh.



Điếm chủ kia là người rất thức thời đem bình phong kéo ra tạo thành một cái không gian độc lập, để cho bọn người Lưu Khám thuận tiện nói

chuyện, mấy vị đại gia này thì không thể chậm trễ được. Hầu hạ xong,

người hầu lại lại đưa một ít đồ ăn đến, đủ đế hắn hưởng thụ ở khách điếm bình dân này.