Hình Đồ

Chương 146 : Hảo hán Chung Ly Muội

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Quả là hảo hán!



Sau khi Lưu Khám nhìn rõ ràng đại hán kia,

trong lòng nhịn không được thầm khen một tiếng. Vóc dáng y cũng không

tính là cao, ước chừng khoảng tám thước, khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt hổ, tướng mạo oai nghiêm lẫm liệt. Nhìn bề ngoài tuổi tác ước

chừng khoảng hai mươi hai mốt tuổi, lưng hùm vai gấu, khôi vĩ dị

thường. Đại hán mặc một đại bào màu đen, eo mang thắt lưng da hổ, sau

lưng đeo một chiếc cung và ống tên, tay cầm một thanh côn đồng.



Nói là côn, cũng không phải côn, nhưng cũng không biết làm từ chất

liệu gì, dài gần hai trượng, một đầu là chuôi, một đầu lại có một

vật cong như hình bầu dục, giống như một cái chùy, nhưng ở chùy đầu

lại lồi ra một đoạn thương nhọn. Đồ vật này có thể dùng làm côn,

cũng có thể làm chùy, lại có thể sử dụng để làm vũ khí, trọng lượng

có lẽ nặng trên dưới tám mươi cân. Nếu như thi triển, lực sát thương tuyệt đối kinh người.



Đại hán coi như thận trọng, không đẩy

ngã bình phong, mà là kéo bình phong ra. Điều này cũng làm cho Lưu Khám

tăng thêm vài phần ấn tượng tốt về y, nhẹ nhàng gật đầu. Người này có

thể khiến Lưu Khám tán thưởng, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ biết tán thưởng.



Tào Vô Thương lập tức nổi trận lôi đình:



- Tên gia hỏa nhà ngươi, muốn đánh nhau hay sao?



Sau khi đại hán kia nhìn rõ mấy người Lưu Khám, cũng đã có chút hối

hận. Trong năm người Lưu Khám, có ba người được hưởng Quân công tước.

Nhưng Lưu Khám không hề mang cái chức quan ấy đi rêu rao khắp nơi.

Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương đều mặc quan phục trên người. Nên

nhìn bọn hắn là biết không phải là người bình thường!



Đại hán gặp tình huống như vậy, đành xin lỗi.



Tào Vô Thương dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, không nói hai

lời, vung quyền lên đánh, đại hán lách mình tránh né, trong miệng còn

nói:



- Vị huynh đệ kia, ta không muốn đánh nhau cùng với ngươi, là tên chủ quán kia ức hiếp người khác thôi. . .



- Hãy bớt sàm ngôn đi. Xem quyền!



Đang lúc uống rượu hưng phấn tự nhiên lại bị người khác quấy rầy, Tào Vô Thương sao chịu bỏ qua, thân người vươn lên chắn ngang một

cái cất bước, cái này gọi là vượt qua khe núi đánh hổ, cánh tay như

thanh sắt nhằm phía trước tung ra một đòn. Đại Hán cũng không phải là loại người lương thiện gì, chỉ là vừa rồi y thấy Thẩm Thực Kỳ

cùng Tào Vô Thương mặc quan phục màu đen nên không khỏi yếu thế.



Tào Vô Thương liên tục tung ra hai chiêu, thực sự đã làm y nổi giận.



-Vị huynh đệ này, không chịu nói đạo lý. . . Đã như vậy, đừng trách ta vô lễ.



Nói xong y buông thanh côn đồng đang cầm trong tay ra, hai tay nắm

chặt cùng một chỗ rồi tung ra một đòn, đấu quyền với Tào Vô
đang đặt ở bàn bên cạnh. Lúc này, chủ nhân khách sạn mới từ phía

sau quầy hàng chui ra, cười mơn trớn nói:



- Khách quan,

khách quan. . . Sự tình là như thế này. Mấy vị này coi như là khách quen của ta, sống ở Y Lô hương phía đông huyện Đàm, đường xá có chút

xa xôi, ước chừng khoảng một ngày đường. Ngày bình thường bọn họ

thường hay săn bắt động vật, đến bán ở chỗ của ta, thuận tiện

có làm vài chén. Mấy vị khách quan mang rượu tốt tới, hắn tưởng

rằng ta khinh không bán cho y. Cho nên. . . Đã hiểu lầm, thật sự là đã

hiểu lầm! Chung Ly, cũng tại tiểu tử nhà ngươi, thúc ở nơi này có

rượu ngon, chẳng lẽ còn không bán cho ngươi? Rượu này là do mấy người

khách quan tự mình mang đến đấy.



Biết rõ đây là quán rượu,

có thể hâm nóng rượu. . . nếu không cái khách sạn nhỏ bé của ta

họ đi vào đây làm cái gì chứ.



Chung Ly Muội mặt đỏ tới mang tai, liên tục gãi đầu xin lỗi.



- Haha, cái này lại được gọi là có đánh mới quen nhau chăng?



Lưu Khám đi qua nắm lấy cánh tay của Chung Ly muội, cười nói:



- Chung Ly huynh vì thích nhưỡng tửu này mà đến, cũng coi như là

duyên phận của chúng ta. Chủ quán, chớ giải thích dài dòng, ta không

tức giận đâu. . . Nếu mấy vị huynh đệ không chê, không bằng chúng

ta cùng ngồi bàn chè chén một phen, có được không?



Nói xong, Lưu Khám quay sang Thẩm Thực Kỳ hỏi:



- Kỳ ca, huynh mang theo bao nhiêu rượu?



- Không có nhiều, chỉ có mười bẫu thôi.



Chủ quán kia nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Mười bẫu, còn

không nhiều sao? Giá rượu này trên thị trường, ít nhất phải năm ba

ngàn tiễn mới có thể mua được à nha.



- Đây là rượu ủ?



Chung Ly Muội kinh ngạc nhìn Lưu Khám, nói:



- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài.



Lưu Khám mỉm cười,



- Tại hạ Lưu Khám, trước kia ở tại huyện Bái, hôm nay ở Lâu Thương. . . Không biết huynh nghe đến tên ta chưa?



- Huynh là Lưu Khám?



Chung Ly Muội lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nghẹn ngào hô lên.