Hình Đồ
Chương 149 : Âm mưu gia? Mạo hiểm gia? (2)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Vương tín gật đầu, nói:
- Ở phía trước doanh trướng của Mạn tiểu thư.
- Đi tìm Thích Chi, nhớ mang theo vũ khí!
Lưu Khám nói xong, sải bước đi đến doanh trướng của Tần Mạn. Vương Tín cũng không nói thêm cái gì, quay người chạy về.
Nhảy tới trước màn cửa doanh trướng, Lưu Khám định đi vào trong trướng của Tần Mạn. Trong doanh trướng dưới ánh lửa, Tần Mạn đang tập trung tinh thần nằm ở trên thư án, xem xét địa đồ. Ngẩng đầu, trông thấy Lưu Khám tiến đến, Tần Mạn không khỏi khẽ giật mình. Đôi má lúm đồng tiền bỗng nhiên đỏ bừng. Vừa muốn há miệng, đã thấy Lưu Khám đưa ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉ về một nơi chỗ hẻo lánh ở trong doanh trướng, đưa tay ý nói với Tần Mạn có ai đó đang đi đến.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Tần Mạn cũng biết tình huống không ổn. Chậm rãi đứng dậy, nâng chân lên, nhẹ đặt chân, đồng thời từ từ rút đoản kiếm ra, đi đến bên cạnh Lưu Khám, quay mặt về phía vải trướng, lưng tựa lưng Lưu Khám, tim hắn đột nhiên đập càng lúc càng nhanh.
"Nha đầu kia, quả nhiên cơ trí. Biết rõ cần phải yểm hộ phía sau ta, đích xác là một nhân vật lớn."
Lưu Khám hít sâu một hơi, đột nhiêntrong lúc đó cất bước tiến nhanh về phía trước hai bước, . Ttrong miệng phát ra một tiếng rống to giống như sét đánh, đồng thời một vòng ánh sáng màu xanh phát ra, xuyên qua trướng mấy da trâu, xung quanh doanh trướng. Chỉ chỉ nghe tê lạp một tiếng soạt lớn, lực trùng kích cự đại đánh vào mạnh mẽ, làm cho da trâu bền vững bị xé rách vỡ ra. Hắn tinh tường cảm nhận, giống như đụng phải cái gì đó, nhưng tuyệt không phải là người kia.
Trong nội tâm không khỏi khẽ run lên, người tới trình độ không kém nha. Ngay lúc đâm ra đột ngột, Lưu Khám đã lui về phía sau, phòng thủ. Cùng lúc đó da trâu bị xé rách, một cây côn Thanh Đồng nặng trịch đang tiến đến.
Cây côn Thanh Đồng kia có một đầu là hình chùy, trên đầu chùy còn có một cái lưỡi sắc bén dài chừng hai thước, đang đâm về phía Lưu Khám. Cũng may mắn là Lưu Khám kịp lui một bước, nếu không sẽ nguy hiểm gặp thật sự. Vũ khí trong tay Lưu Khám giống như có sinh mệnh riêng. Hô một cái liền quay lại, Lưu Khám hai tay nắm ở cán, hướng về phía bên ngoài bổ xuống một chiêu. Keng một tiếng, công Thanh Đồng kia tựa hộ bắt đầu bị sụp đổ, nhưng cũng không hề chấm dứt. Một bóng dáng khôi ngô tráng kiện giẫm chận tại chỗ vọt vào trong doanh trướng, côn Thanh Đồng chuyển động, một chiêu Hoành tảo Thiên Quân, cứ như thế mà nện ra.
- Dừng tay!
Trong tích tắc từ lúc côn Thanh Đồng kia xuất hiện. Lưu Khám đã cảm thấy quen mắt.
Đã nhìn thấy rõ ràng người tới, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc. Hô to một tiếng. Đồng thời vũ khí trong tay đã hoành không ngăn cản, lại tung ra một chiêu vượt qua khe hỡ, phá giải hoàn toàn một kích của đối phương. Lưu Khám trong miệng vội vàng hô:
- Muội huynh đệ, là ta. . . Ta là Lưu Khám. . . Mau dừng tay.
Người tới, thực sự là Chung Ly Muội. Y lúc này cũng đã nhìn rõ Lưu Khám, lòng không khỏi nao nao, vội lui một bước thu hồi Thanh Đồng côn, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào kèm theo là một tiếng động lớn, đồng thời tiếng binh khí va chạm cũng nổ ra. Lưu Khám một tay giữ lấy Tần Mạn kéo đến sau lưng,
- Đừng ồn ào!
Tần Mạn tâm thần bất ổn, có chút lo lắng định ra ngoài quan sát. Chỉ là sau khi nghe Lưu Khám nói, lập tức lại bình tĩnh trở lại.
- Muội huynh đệ, bên ngoài là người của ngươi?
- Thương Lênh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Ta vì cái gì không thể ở chỗ này? Ta không phải đã nói với ngươi, ta cùng Ba Thục Tần gia đến đây dò xét Đông Môn khuyết, hôm nay mới đến nơi đây. Mặc kệ giữa chúng ta có cái gì hiểu lầm, trước tiên ngươi hãy ra lệnh mọi người dừng lại có được không?
- Chính là do người của sáu nước tạo thành. . . Ngươi cũng rất tinh tường, trước khi Bệ hạ quét sạch sáu nước, binh lính quy hàng Tần ước chừng cũng không quá 60 vạn. Hiện tại, quân đóng ở Quan Trung mười vạn, các quận lân cận khoảng 30 vạn. Chinh phạt Bách Việt lại phải triệu tập thêm hai mươi vạn quân, nếu không bổ sung lính mới, làm sao có thể cam đoan đước sự an toàn cho các nơi? Thế mới gọi là quân Tần mới, đi tới Lang Gia sao. . . Lang Gia? Chẳng lẽ là bọn hắn gây nên?
Lưu Khám cùng Chung Ly Muội liền vội vàng hỏi:
- Ai? Ai gây nên?
- Lang Gia đài, chuẩn bị đi Bồng Lai đảo tìm tiên nhân.
- Từ Thị?
Lưu Khám khẽ giật mình,
- Y không phải đã sớm ra biển sao? Tại sao còn chưa lên đường?
Tần Mạn dường như có chút do dự. Một lát sau mới khẽ thở dài một hơi nói:
- Bệ hạ hôm nay bị đạo Thần Tiên mê hoặc, muốn tìm thuốc trường sanh bất lão. Từ Thị vốn là một đạo sĩ nổi danh ở đất Tề Lỗ, nghe nói ở đảo Bồng Lai có Tiên Nhân, nên muốn đến đó xin thuốc trường sanh bất lão. Muốn tìm tới đảo Bồng Lai, cần phải dâng cho Tiên Nhân ba nghìn đồng nam, ba nghìn đồng nữ coi như là lễ vật cúng bái thiên địa. . . Gia tổ một mực không đồng ý cách làm của y, thậm chí còn dâng tấu khuyên ngăn Bệ hạ, nhưng chỉ như đá chìm đáy biển. Bên cạnh bệ hạ hiện giờ có tiểu nhân quấy phá. Cho dù là gia tổ cũng không có biện pháp nào khuyên bảo bệ hạ. Chỉ có điều nhắc tới cũng kỳ quái, từ năm trước tới giờ, Từ Thị ba lượt muốn ra biển, nhưng đều bị sóng gió cuốn về Lang Gia đài.
Ba ngàn đồng nam đồng nữ, tử thương vô số. . . Chắc vì vậy mà Từ Thị lại lần nữa khắp nơi tìm kiếm những đứa trẻ có tuổi tác phù hợp. Ba lần rời bến, đều không thể thành công? Sự kiện này so với những tư liệu được lịch sử lưu lại thật sự có chút khác biệt. Đối với người có tên là Từ Thị. Đời sau được gọi là Từ Phúc, Lưu Khám cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng mà những đồng nam đồng nữ bị hắn ta mang đi. Rốt cuộc vận mệnh của bọn chúng sẽ thành như thế nào? Lưu Khám cũng không rõ ràng lắm. Có lời đồn nói, ba ngàn đồng nam đồng nữ, bị Từ Phúc để cho chúng tự sanh tự diệt.
Có người nói, Từ Phúc là một mạo hiểm gia.
Có người lại nói, Từ Phúc là một âm mưu gia. . .
Dù sao các giả thuyết đưa ra rất rối rắm, lộn xộn không có cơ sở rõ ràng. Thậm chí, nguyên nhân khiến y làm chuyện này? Cũng không ai biết. Trên đời này, có lẽ thật sự có Thần Tiên, nhưng không phải phàm tục tục tử nào cũng có thể nhìn thấy. Từ Phúc ra biển mục đích thật sự là gi, đúng là cầu thuốc trường sanh bất lão sao? Chỉ sợ cũng chưa chắc, cuối cùng là vì cái gì chứ?
Lúc trước Lưu Khám nghe nói việc này lúc đang ở huyện Bái, cách nơi đây khá xa, căn bản không thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, hắn đã chứng kiến bộ dạng lúc Chung Ly Muội nhắc tới quân Tần, gã nghiến răng nghiến lợi, dường như mới nhìn thoáng một cái, đã minh bạch chuyện gì xảy ra.
Từ Phúc khơi mào sự căm ghét của dân chúng sáu nước ở vùng Quan Đông đối với quân Tần. Thử nghĩ một chút sẽ rõ ngay, ai nguyện ý nhà tan cửa nát, trơ mắt nhìn nhi nữ nhà mình, bị bắt mang ra biển, đi tìm Tiên đạo mờ mịt gì gì đó? Thế nhưng mà Thủy hoàng đế ban chiếu chỉ, ai dám không nghe theo! Cừu hận cùng phẫn nộ, cuối cùng cũng chỉ có thể tích đè sâu xuống tận đáy lòng. Chờ ngày bạo phát, chính quyền nước Tần lúc đó, lập tức sẽ bị lung lay dữ dội.
Có lẽ là như thế. Lưu Khám cũng không có thể xác định. Nhưng trong đầu của hắn, loáng thoáng có một cái ý niệm. Không thể để cho Từ Phúc thành công, không thể để cho gã thành công!
Hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, nói khẽ:
- Muội huynh đệ, ta cùng người của ngươi cùng nhau đi tìm bọn quân sĩ nước Tần. Nếu có khả năng, ta giúp ngươi đoạt lại những đứa trẻ kia.
Chung Ly Muội cùng Tần Mạn được nghe, không khỏi ngẩn cả người!