Hình Đồ

Chương 153 : Mã nhĩ sơn (2)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Lộ trình từ Cán du đến Lang Gia đài, ước chừng hơn bốn trăm dặm đường.



Từ khi mệnh lệnh được ban ra, trong ngày thứ ba đám người đã đi được hơn tám mươi dặm, tức là cũng gần một nửa lộ trình rồi.



Đã đến ngày thứ tư, bầu trời rốt cuộc cũng đã quang đãng trở lại.



Sự lo lắng ở trong lòng Từ Phúc, cuối cùng cũng đỡ đi chút ít. Khó được ở trên xe ngủ một giấc. Các binh sĩ mỏi mệt, y làm sao không phiền lụy? Cả ngày nghe đám trẻ con kia khóc, cho dù là ý chí sắt đá, cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi Từ Phúc cũng không phải là loại người có ý chí sắt đá.



Ánh mặt trời soi rõ, đội ngũ vẫn tiến bước trên con đường.



Ngay lúc đó, Từ Phúc bị một cú xóc làm bừng tỉnh, bỗng dưng mở to mắt, rèm xe vén lên cả giận nói:



- Phía trước phát sinh chuyện gì? Vì sao dừng lại, không tiến lên?



Một gã lư trường phóng ngựa chạy tới, không kịp thở nói:



- Khởi bẩm đại nhân, phía trước có một trạm gác cản đường.



- Trạm gác?



Phúc thành phố lạnh lùng nói:



- Chẳng lẽ bọn họ không nhận biết được tín phù sao? Hãy nói cho bọn họ mở đường cho chúng ta đi.



Lư trường cười khổ nói:



- Tiên sư, chỉ sợ là không được. Nghe nói hai ngày trước mưa to, khiến cho con đường phía trước bất ngờ bị sụt lỡ. Hôm nay bọn họ đang gia tăng để tu sửa, dự tính phải mất một ngày mới hoàn thành. Tiên sư, mọi người cũng đều đã mệt mỏi sắp không đi nổi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một ngày có được không?



Lông mày Từ Phúc nhăn lại, rồi lắc đầu.



- Không được, chúng ta phải đi nhanh hơn nữa, không thể nghỉ ngơi. . . Cầm bản đồ đến đây!



Ngay lập tức một tên thân tín của y, đưa tới một tấm bản đồ da trâu, giao cho Từ Phúc. Từ Phúc cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó trầm giọng nói:




- Chúng ta đang làm việc giúp cho tiên sư, coi như ngươi không có lỗ thí, không có nghĩa là tiên sư cũng không có lỗ thí.



- Đúng vậy, đúng vậy!



Loại cảm giác kỳ quái này, một khi đã lan tràn ra, muốn thu lại cũng là chuyện không thể nào làm được.



Từ Phúc cũng biết, nếu như không nhanh chóng nghĩ cách dàn xếp, sợ rằng sẽ không quản được đám binh lính này nữa rồi.



Cắn răng một cái, y la lớn:



- Các huynh đệ, khi đến Hoàng Thảo, sẽ thưởng cho mỗi người một bầu rượu ngon. . . Mọi người cố thêm một chút, đi nhanh lên nào.



Những lời vừa rồi giống như có chút tác dụng, đội ngũ tốc độ tiến lên hình như là nhanh hơn một ít.



Từ nơi này nhìn lên trên sườn núi có thể loáng thoáng trông thấy hình dáng của Trường Thành. Vượt qua khe núi, chính là khe Cự thạch.



Tiếng vó ngựa lộp cộp, hòa lẫn với tiếng xe chạy, nghe có vẻ lộn xộn.



Chỉ mong, chỉ mong mọi chuyện bình an vô sự. . .



Từ Phúcghìm ngựa đứng ở lối vào khe Cự Thạch, nhìn thấy đội ngũ đang chậm rãi tiến vào trong này. Trong miệng không ngừng thúc giục:



- Đi nhanh hơn, nhanh hơn nào!



Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm, ầm ầm, giống như trời long đất lở.



Một gã lư trường ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ lớn tiếng kêu to:



- Tiên sư, tránh ra. . .



Từ Phúc lại càng hoảng sợ, cũng ngẩng đầu lên muốn xem tình hình như thế nào. Chỉ thấy một bóng đen lớn, ầm ầm từ trên vách núi rơi xuống, thế như lôi đình, lực của vạn quân, tiến về phía vách núi nơi đám người đang đứng. Núi sụp sao?