Hình Đồ
Chương 156 : Mã Nhĩ sơn (5)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Pháp Khắc!
Trong khoảnh khắc tảng đá thiên khóc nham nện lên
trên mặt đất, trong lòng Chung Ly Muội nhịn không được một hồi vui mừng, rồi rống to một tiếng giống như sấm sét.
Một tay cầm kiếm, một tay vung Thanh Đồng côn, từ trong rừng trên sườn núi vọt ra, giống như mãnh hổ xuống núi.
Cho tới bây giờ, gã cũng không hiểu rõ cái khẩu hiệu và những lời Lưu
Khám giao cho gã đến tột cùng là có ý gì. Dựa theo lời giải thích của
Lưu Khám thì: Pháp Khắc nghĩa là xung phong liều chết, nếu muốn làm chó
thì lui lại. Gầm một tiếng trong cuống họng, ý là một tên đều không tha; đặc biệt nhất là khi tình huống không ổn.
Vì mấy câu nói đó, lại khiến cho bọn người Chung Ly Muội phải học được trong thời gian dài.
Nếu là giả dạng làm sơn quỷ, vậy thì cũng không nên nói tiếng người
nữa. . . Có lẽ Lưu Khám thật sự thần thông quảng đại, biết rõ cả ngôn
ngữ của sơn quỷ.
Tóm lại là chỉ cần nhớ thật kỹ là được!
Chung Ly Muội thật không nghĩ đến, Lưu Khám thật sự đã nện thiên khốc nham xuống núi.
Không chỉ là y, mà tất cả mọi người đều không ngờ Lưu Khám lại có thể
thành công. Ngay tại thời khắc này, nghĩ đến những lời nói trước kia của Lưu Khám, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Mẹ, có thần tiên hỗ trợ, vậy thì sợ cái quái gì nữa!
Thiên khóc nham rơi vào chính giữa đường đi trong khe cự thạch, chặn
kín cửa vào. Chí ít có hơn ba trăm người bị ngăn ở bên trong khe núi.
Có hơn hai mươi binh sĩ, kể cả Từ Phúc cùng một gã lư trường, cả người
lẫn ngựa bị đè dưới hòn đá giống như ngọn núi nhỏ kia.
Còn sống hay đã chết?
Lúc này căn bản cũng không có người còn có thể quan tâm đến bọn chúng.
Trong tích tắc thiên khóc nham rơi xuống, tất cả quân Tần đều giật mình
tỉnh mộng.
- Pháp Khắc, Pháp Khắc!
Chung Ly Muội gầm thét liên tục.
Một tầng bùn đen bọc lấy toàn thân, trên mặt cũng bôi bùn đen, chỉ lộ
ra miệng cùng lỗ mũi, còn có một đôi con ngươi đen lóng lánh.
Xuất Thanh Đồng côn ra, một cổ duệ phong nổi lên hất tung một gã kỵ
quân cả người lẫn ngựa nằm sõng soài trên mặt đất. Cất bước tiến lên,
tay nâng kiếm, chặt phăng cái đầu của tên kỵ quân. Máu tươi phun tung
toé lên trên người Chung Ly Muội, rồi y cười lớn một tiếng lộ ra hàm
răng trắng bóng.
Đến Lang Gia đài? Trở về kho muối?
Chỉ sợ tất cả mọi người đều xong đời. Đi thôi, chạy, việc không thành
còn ở lại chờ chết sao? Đến lúc đó truy cứu , chỉ sợ những người này một người đều không sống được. Phải làm đạo tặc cũng tốt, làm lưu dân cũng
được. Trong tay có kích có thương, chẳng lẽ lại còn có thể chết đói hay
sao? Chạy!
Sau khi đám người hoàn tất thương nghị, tất cả đều quay đầu chạy đi.
Lúc này, ở bên trong khe cự thạch, lửa vẫn bốc lên không ngừng, khiến cho đêm đen như mực màn trở thành đỏ bừng.
Mãi cho đến sáng sớm, từ trong khe cự thạch có một đám binh linh vượt qua được thiên khốc nham mà đi ra ngoài.
Nhưng chúng nhìn thấy khắp nơi trên mặt đất chất đầy thây người, tất cả chỉ là đống bừa bộn. . .
- Tang Lư Trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Một tên binh sĩ nhịn không được hỏi, trong giọng nói có xen mấy phần nức nở.
Người này là lư trường, tên là Điền Tang, là một người nước Tề. Chuẩn
xác mà nói, nếu như ngược dòng tìm hiểu tám đời tổ tông của y, Điền Tang cũng thuộc vào dạng hoàng thân quốc thích nước Tề.
Tuy nhiên từ hơn trăm năm trước đã xuống dốc, hôm nay chỉ có thể làm một lư trường nho nhỏ ở trong đám quân hỗn tạp này.
- Hài tử bị bắt đi. . . Tiên sư cũng không tìm thấy!
Điền Tang chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Vất vả bao lâu mới leo
đến vị trí hôm nay, nhưng mà không ngờ tới, lại có kết cục thê thảm như
thế?
Đang êm đang lành, sao không ở lại kho muối mà chạy tới nơi này?
- Đi, chúng ta đi!
Điền Tang cắn răng một cái, nói khẽ:
- Chúng ta đi lên trên núi. Gặp tình huống như thế này, đã không thể
trở về nhà nữa, chúng ta đi lên Thái Sơn làm sơn tặc. Mẹ kiếp , dựa vào
hơn trăm người chúng ta, trong tay lại có binh khí, thăng quan phát tài
là không thể nào rồi, có thể tiêu diêu tự tại xem ra đã là không tệ.
- Đúng, chúng ta làm sơn tặc!
Hơn một trăm người đồng thời vung vẩy binh khí lớn tiếng hô. Khi tia
nắng ban mai chiếu xuống, một đám quân Tần chật vật không chịu nổi, cùng Điền Tang tiến về phía trước.
Phương xa, sơn mạch trập trùng.
Đời sau, nơi đó được người dân gọi là Mông Sơn khu.