Hình Đồ
Chương 184 : Lão bi doanh
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Đối với việc Mông Tật thất bại, trong lòng Mông Điềm cũng kinh ngạc vô cùng.
Sáu năm trước, lúc lão ở Đại Trạch Chiêu Dương, từng nghe Triệu Đà nói,
tên Lưu Khám này giống như lão bi, nói về võ dũng, ít người là đối thủ.
Sau đó nghe Lý Tất, Lạc Giáp kể về một số chuyện liên quan đến Lưu Khám, cho nên cũng coi như là có chút hiểu rõ.
Trong thâm tâm, Mông Điềm không phải là không hi vọng Mông Tật có thể
dựa vào trận đấu tướng này mà lấy lại chút thể diện, nhưng không ngờ lại thất bại hoàn toàn như vậy, nhanh chóng như vậy. Chỉ trong thời gian
quay đầu nói chuyện với Vương Ly, Triệu Bình thìMông Tật đã thua cuộc,
thật sự làm Mông Điềm cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng thật là một lão bi tài giỏi!
Tuy rằng con trai thất bại, nhưng Mông Điềm không hề giận Lưu Khám mà ngược lại còn khen ngợi nhiều hơn.
Lão gật đầu cười:
- Lưu Khám này quả thật văn võ song toàn, đúng là không phụ Nhậm Ngao đánh giá hắn hai từ “Lão Bi”, quả thật lợi hại!
(Lão Bi: người gấu, mãnh tướng)
Vương Ly thì lại nhíu mày, khe khẽ thở dài. Phân biệt cấp bậc, từ xưa
đến nay đều có. Lão với Mông Điềm có chút xích mích, nhưng với hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc thì vẫn có chút cảm tình. Bất luận nói như thế
nào, Mông Tật cũng là con nhà gia học xuất thân trong đại doanh Lam
Điền, lại bị một tên vô danh tiểu tốt ở địa phương mộ binh đến đánh cho
thảm hại như vậy. Vương Ly ngoài miệng thì không nói lời nào, nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất thể diện. Nhưng, lão không nói được
chỗ sai của Lưu Khám. Đầu tiên là đấu trận, sau là đấu tướng... Mông Tật thua lần này thật hồ đồ, công danh thể diện phút chốc coi như hết.
Nhìn Lưu Khám trong đấu trường một cái, Vương Ly “hừ” một tiếng.
Ba ngày diễn võ, cuối cùng đã kết thúc.
Lưu Khám không hề thắng đến phút chót, ở trận chung kết, hắn gặp Phùng
Kính cùng vào vòng trong, hai bên liều mạng, cuối cùng dựa vào ưu thế
quân số, Phùng Kính đánh bại Lưu Khám, người đã liên tục gặp hai trận ác chiến, giành được thắng lợi. Tuy nhiên, Phùng Kính mặc dù thắng, cũng
là thảm thắng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trận đấu mấy vòng phía sau đều có sự bất công hết sức rõ ràng. Phùng Kính được vào không vòng một, sau đó
chiến thắng đối thủ ở thao trường bình nguyên, từ đó giành được tư cách
tham gia trận quyết chiến. Còn Lưu Khám liên tục hai trận, đầu tiên là
một trận chiến đấu ác liệt với kỵ quân của Lạc Giáp, sau đó lại chiến
đấu kịch liệt hai canh giờ với một khúc nhân mã khác, có thể nói là một
con đường khá gian truân.
Sau hai trận ác chiến liên tục, sở bộ của Lưu Khám chỉ còn lại hơn ba
trăm người có thể tham gia chiến đấu. Đồ Đồ, Quán Anh lần lượt bị thương rời khỏi trận, ở trận cuối cùng lúc chiến đấu một mất một còn với Phùng Kính ở thao trường khe sông, binh lực của hắn chỉ bằng một nửa so với
bộ đội sở thuộc của Phùng Kính.
- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!
- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh
Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.
- Phùng Kính nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.
- Vâng!
Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ
trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.
Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.
Triệu Bình nói tiếp:
- Lý Tất, Lạc Giáp!
- Vâng!
- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai
ngươi mau đi đi!
- Vâng!
Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:
- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.
- Hai vị ca ca bảo trọng!
Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!
Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.
Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:
- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại
doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên,
đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến
huyện Phú Bình chờ lệnh.
Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.