Hình Đồ

Chương 198 : Treo ngựa đánh trống

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Trời đã sáng hẳn...



Cổng trước của doanh trại Hung Nô bị

thiêu cháy đen. Mặc dù lửa đã bị dập tắt, nhưng vẫn còn những đám khói

xanh lượn lờ. Nói thật, trận tập kích của quân Tần lúc sáng sớm, không

đạt được hiệu quả lớn lắm, tập kích lần này, hoàn toàn là tấn công dựa

vào kỵ binh, nhưng ngoài Lưu Khám xông vào tiền doanh giày vò bọn chúng

một phen, đồng thời tiện tay thả hai mồi lửa ra, những người khác chưa

hề tới gần.



Hai đỉnh trướng bị thiêu rụi!



Hàng rào ở cổng đại doanh và chuồng ngựa bị phá hỏng rồi... Ôi, lại phải đổi cửa doanh khác.



Chết mất hơn ba mươi tên Hung Nô, lại còn bị cướp đi hơn hai mươi con

chiến mã. Ngoài ra, quân Hung Nô không có tổn thất nào khác.



Thế nhưng Đồ Kỳ cũng hiểu rất rõ, đêm nay đã ảnh hưởng đến quân Hung Nô lớn như thế nào...



Bọn Tần mọi rợ thật sự không coi mấy vạn quân Hung Nô ra gì, một người

mà dám xông vào, sau khi giết chết mười mấy tên binh sĩ Hung Nô, nghênh

ngang đi ra.



Trong đó, còn có một tên Thiên Phu Trường bị đối phương mưu sát.



- Đại Vương, làm thế nào bây giờ?



Một gã Thiên Phu Trường mặt mũi tái mét, khổ sở hỏi.



- Cái gì làm thế nào?



- Đánh... Hay là không đánh?



Đồ Kỳ nghiến răng, hung bạo nói:



- Đánh, đương nhiên phải đánh! Truyền lệnh xuống, giờ thìn làm cơm, buổi trưa tấn công đồi Bạch Thổ cho ta!



Thế nhưng, theo tình hình hiện nay của quân Hung Nô, có thể đánh thành bộ dạng nào?



Đồ Kỳ quả thật không dám khẳng định. Binh mã của mình, tự trong lòng

mình sẽ rõ, so với quân Lão Tần hai trăm năm nay đào tạo bằng quân kỉ

nghiêm khắc, sức chiến đấu của người Hung Nô rất dũng mãnh, lúc đánh

thuận, có thể dễ như bẻ cành khô, còn lúc gặp khó khăn, sẽ binh bại như

núi đổ.



Bây giờ muốn tấn công đồi Bạch Thổ, kết quả...



Đồ Kỳ thở dài.



Cứ coi như đánh bại đồi Bạch Thổ, chỉ sợ tử thương này sẽ làm người ta

vô cùng sợ hãi. Trận này, đã từ cục diện tất thắng, chuyển thành thảm

thắng. Sớm biết buổi tối đến đồi Bạch Thổ hôm đó, nên gõ trống làm hăng

hái tinh thần mà tấn công, như vậy, sẽ có thể không phải rơi vào cục

diện như hôm nay.



Đồ Kỳ ngồi trong lều... nhè nhẹ vỗ trán, cười gượng.
Binh sĩ Hung Nô

chạy băng băng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kì lạ: chuyện gì xảy ra

thế này, bọn Tần mọi rợ sao lại không có động tĩnh gì thế này?



Đồ Kỳ vuốt râu cười to:



- Mặc kệ bọn Tần mọi rợ gian xảo như quỷ, nhưng dưới sự tấn công mãnh

liệt của đại quân ta, cũng chỉ có thể bó tay chịu chết, ha ha ha!



Thế nhưng, tiếng hét “giết” càng ngày càng nhỏ.



Thậm chí còn không nghe thấy nửa tiếng giao chiến. Trên đồi Bạch Thổ

vắng vẻ không một tiếng động, Đồ Kỳ kinh ngạc trèo lên cao nhìn về phía

xa, nhìn tường thành của đồi Bạch Thổ bị người Hung Nô phá vỡ, vẫn không nhìn thấy quân Tần phản kích.



- Chuyện gì xảy ra vậy?



Đồ Kỳ nghi hoặc nhìn về hai bên.



Các tướng lĩnh hai bên nhìn nhau, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Lúc này, cuộc tấn công tự động dừng lại. Trên đồi Bạch Thổ, một tên

Thiên Phu Trưởng thở hổn hển phi ngựa đến, nhảy xuống ngựa ở phía trước

Đồ Kỳ, quay người quỳ xuống:



- Đại vương, không hay rồi, không hay rồi...



- Cái gì không hay?



Tên Thiên Phu Trưởng nói to:



- Trên đồi Bạch Thổ, không có một tên Tần mọi rợ nào cả!



- Cái gì?



Mắt của Đồ Kỳ trợn còn tròn hơn cả lục lạc. Lão nuốt nước bọt:



- Làm sao có thể? Ngươi nghe xem tiếng trống trận không phải vẫn đang vang lên sao?



- Đại vương, là ngựa!



- Hả?



- Bọn Tần mọi rợ này, treo những con ngựa bị thương lên gõ trống. Lúc

chúng ta tìm đến, lũ chiến mã đó đã sức cùng lực kiệt, xem ra là gõ suốt từ đêm hôm qua đến giờ... Bọn Tần mọi rợ này, tất cả đã bỏ chạy từ đêm

hôm qua rồi!



Đồ Kỳ tát vào miệng, chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng khí xông thẳng lên đỉnh đầu.



Trong cổ họng có chút ngòn ngọt, lão chỉ tay vào Thiên Phu Trưởng kia, hồi lâu mới hét to một tiếng:



- Tức chết mất...



Một ngụm máu tươi phun ra, Đồ Kỳ lập tức rơi từ trên ngựa xuống, bất tỉnh nhân sự.