Hình Đồ
Chương 200 : Tả Hiền Vương uy vũ 2
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Nói rất có lý, nhưng trong lòng Lưu Khám lại cảm thấy bất an.
Hai người Lý Thành và Nam Vinh Tú đi rồi, một mình hắn ngồi trong đại
trướng, suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả, nhưng không nghĩ ra manh mối
gì.
Hay là, thực sự như Lý Thành nói, viện quân bây giờ đang trên đường...
Ngã xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cũng khó trách, từ
ngày đầu tiên giao chiến với Bồ Nô, đến bây giờ đã tròn bảy ngày hắn
chưa được ngủ ngon giấc, thật sự mệt rồi.
Nằm trên giường, Lưu Khám ngủ rất say sưa.
Cho đến tận giữa trưa, Lý Thành và Nam Vinh Tú gọi Lưu Khám dậy ăn cơm,
hắn mới tỉnh dậy. Mặc dù thời gian không dài, nhưng tinh thần đã hồi
phục lại rất nhiều. Lúc sáng vẫn còn có chút mê man, nhưng bây giờ đã
tỉnh táo không ít. Lưu Khám đứng dậy, vươn vai một cái.
Khâu Phù Vưu thống lĩnh tám nghìn kỵ quân, buổi trưa xuất phát từ đồi Bạch Thổ, không ngừng chạy về hướng Phú Bình.
Trên đường, Khâu Phù Vưu không ngừng chửi rủa Tần mọi rợ gian xảo. Từ
lúc mười hai tuổi bắt đầu giết người, bắt đầu đánh trận, hơn hai mươi
năm rồi, trận đồi Bạch Thổ này là trận uất ức nhất trong cuộc đời lão.
Ngươi muốn động thủ với người ta, người ta căn bản không định tiếp
chiêu, giống như là đánh vào bầu không khí vậy, nhẹ nhàng, không có cách nào dùng sức.
Loại cảm giác đau khổ này, không chỉ Khâu Phù Vưu có, mà trong đại quân
Hung Nô, trên có Tả Hiền Vương Đồ Kỳ, dưới có tiểu binh tầm thường, cơ
hồ toàn bộ đều có cái cảm giác này. Lão tận mắt nhìn thấy, Tả Hiền Vương bị Tần mọi rợ chọc tức cho thổ huyết, mặt trắng bệch đến kinh người.
Ta tuyệt đối không thể mắc lừa nữa. Tuyệt đối không thể mắc lừa bọn Tần mọi rợ nữa!
Khâu Phù Vưu đã ra quyết định, sau khi đến Phú Bình, không nói gì, trực
tiếp bắt đầu tấn công Phú Bình. Là sống hay chết, giao chiến trước đã.
Thành cũng được, bại cũng được, còn tốt hơn là cái cảm giác có lực không được dùng mấy ngày trước. Đúng, đến rồi là phát động công kích!
Người Hung Nô không giỏi công kiên, đây là một chuyện tất cả mọi người đều biết rõ.
Khâu Phù Vưu cũng biết rõ. Nhưng y càng rõ, nếu như không đánh một trận, y sẽ phát điên, các dũng sĩ dưới trướng, cũng sẽ suy sụp.
Cho nên, trên đường y không ngừng thôi thúc binh mã nhanh chóng hành
động. Lúc tối, tiến đến thành Phú Bình, Khâu Phù Vưu lại ngẩn người!
Ánh chiều tà chiếu nghiêng, ánh sáng rơi vãi đầy mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ máu đó, bao phủ đầy khoảng không huyện thành Phú Bình, đem cho người ta cảm giác cực kỳ trang nghiêm.
Trên tường thành, trên lầu thành, bóng dáng một người cũng không có...
Chỉ thấy cổng thành Phú Bình rộng mở, ở ngoài cổng thành, ngựa Xích Mã
- Vương tử làm sao?
- Vương tử đứng trên lầu thành, bọn Tần mọi rợ đang chửi ngài!
- Điểm binh mã, theo ta ra khỏi doanh quan sát!
Đồ Kỳ không nói thêm lời nào, dẫn binh mã xông ra đại doanh. Chỉ thấy trên lâu thành cờ quạt sáng rực.
Đồ Đồ và Phàn Khoái dẫn hơn một nghìn người hò reo ở trên lầu thành.
Nghe kĩ một chút, Tả Hiền Vương cuối cùng cũng nghe rõ ràng.
- Tả Hiền Vương uy vũ... Thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh...
Tả Hiền Vương uy vũ... Thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh...
Tà Hàn bị trói chéo cánh tay ra sau lưng, ấn chặt vào lầu thành, chỉ nghe thấy một giọng vang dội:
- Tả Hiền Vương uy vũ, Tả Hiền Vương mọc sừng... Quân hầu nhà ta nói
rồi, Tả Hiền Vương đường xa đến, bọn ta sẽ hết sức làm tròn phận chủ. Vì vậy tối nay mời Tả Hiền Vương xem một tiết mục hay, mong Tả Hiền Vương
nhận cho.
- Phụ vương, cứu con!
Tà Hàn gào lên thê lương.
Tiếng hét còn chưa dứt, một tên quân quan ở trên lâu thành đã giơ tay chém xuống, chặt đầu Tà Hàn.
Đầu người máu chảy đầm đìa, từ trên lâu thành chảy thẳng xuống dưới
thành. Thân người máu nóng phun ra như suối... Mặc dù đứng ở xa, nhưng
Đồ Kỳ giống như cảm thấy dòng máu tươi đó đang phun lên mặt lão, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Tay chỉ Phú Bình, môi không ngừng run rẩy.
Lúc này, trên lầu thành lại vang lên một tràng tiếng cười mắng:
- Tả Hiền Vương uy vũ, thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh!
- Aaaa... bọn Tần mọi rợ ức hiếp ta quá đáng, ức hiếp ta quá đáng...
Đồ Kỳ cảm thấy khí huyết tràn lên, trong đầu ong ong, “phù” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã từ trên ngựa xuống...
Các tướng quan xung quanh vội vàng tiến lên trấn an, Đồ Kỳ yếu ớt tỉnh lại. Lão thì thào, tay chỉ vào quân Tần trên lầu thành:
- Giết cho ta, giết cho ta... giết hết Tần mọi rợ cho ta!
Chưa dứt lời, một chút sức lực cũng không còn.
Chỉ thấy Đồ Kỳ lộn ngược mắt, một lần nữa lại ngất đi.