Hình Đồ
Chương 217 : Trận quyết chiến Hà Nam Địa (8)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Một lúc lâu sau, lão không nén nổi một tiếng thở dài:
- Nếu như không có Lão Bi, suýt chút nữa bỏ lỡ đại sự... Truyền lệnh
quan, lập tức truyền lệnh của ta, các bộ nhân mã không được nghỉ ngơi,
lập tức xuất phát, truy kích Đầu Man. Ai đuổi được tàn quân của Đầu Man
đầu tiên sẽ được thăng một cấp, người nào có thể giữ bước chân của Đầu
Man một ngày, thăng hai cấp. Các bộ binh mã từ bây giờ trở đi, người
không được tháo giáp, ngựa không được rời yên, truy kích cho ta, truy
kích!
Phù Tô không khỏi kinh ngạc nhìn Mông Điềm:
- Thượng tướng quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mông Điềm hít sâu một hơi, đưa tấm lụa trắng cho Phù Tô:
- Lão Bi đã phát hiện ra ở Tuấn Cực Lĩnh, con trai của Đầu Man chuẩn bị
rút khỏi Hà Nam Địa, hơn nữa còn đem toàn bộ nữ nhân trẻ nhỏ đến Bắc
Địa. Y chính là muốn giữ lại nguyên khí của người Hung Nô, đợi đến ngày
khác ngóc đầu trở lại. Lão Bi đã suất binh tập kích Cù Diễn... giữ chân
binh mã của Mạo Đốn, đồng thời đánh cho không chừa lối thoát, định ngăn
trở Đầu Man ở phía đông Cù Diễn, tiêu diệt toàn bộ Hồ man rợ.
Bình Hầu đã dẫn kỵ binh tiến về phía Lâm Hà Độ Khẩu, chuẩn bị chặt đứt đường lui của người Hung Nô.
Nhưng, Lão Bi nói, y có thể đánh hạ Cù Diễn, nhưng nhiều nhất có thể kéo dài Hồ mọi rợ một ngày. Nếu như tàn quân Đầu Man đến, y sợ là đến một
ngày cũng không trụ được. Bây giờ Lão Bi Doanh chỉ còn lại hơn một nghìn người, Mạo Đốn và Đầu Man đánh từ hai mặt, y chắc chắn sẽ toàn quân bị
tiêu diệt.
Đại công tử, xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi.
Ta dẫn kỵ binh truy kích suốt đêm, công tử dẫn trung quân theo sát phía sau...
Ven đường không được nghỉ ngơi, phàm là những ai ngăn cản hành động của
đại quân ta, công tử có thể xem xét tình hình mà xử lý, không cần phải
bẩm báo với ta. Lí Thành, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Lúc Mông Điềm đang giải thích, Phù Tô cũng xem xong nội dung của tấm lụa trắng.
Y không nhịn được nở nụ cười:
- Thượng tướng quân, xem ra Lão Bi này đúng là làm người ta đau đầu. Sự
sắp xếp của ngươi đã vì hắn mà thay đổi toàn bộ... Nhưng tin tức này của hắn đúng là rất quan trọng, nếu như đợi đến lúc bọn Hồ Man đó lui về Hà Bắc, chúng ta có muốn tấn công, cũng rất khó.
Chính xác. Qua Hà Bắc, chính là thảo nguyên vạn dặm.
Người Hung Nô là dân tộc du mục, sau khi đến thảo nguyên, muốn tấn công
cũng không hề dễ. Còn Tần quân đến lúc đó lại phải đối mặt với khó khăn
chiến đấu trong lòng quân địch. Vả lại không nói đến đất Hà Bắc vẫn có
các nước Nguyệt Thị, chỉ có quân nhu lương thực đã là một chuyện đau
đầu.
Y không dùng đại danh, mà lấy thân phận là Trần Đạo Tử, đến bên cạnh Lưu Khám. Mấy năm nay, y luôn âm thầm quan sát Lưu Khám, thậm chí lúc mấy
chuyện lớn xảy ra, y cũng đều tham gia vào, muốn biết rõ cách nghĩ thật
sự của Lưu Khám.
Từ lúc Lưu Khám từ thành Tống Tử quay về Bái Huyền, sau đó giết Ung Xỉ,
đại náo huyện Bái trở đi, Trần Đạo Tử dần dần có cảm giác kỳ lạ.
Lưu Khám thật lợi hại!
Thủ đoạn độc ác của hắn, hắn liều mạng trèo lên, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cảm giác bất an trong nội tâm hắn.
Vì sao bất an? Hắn rốt cục muốn làm gì?
Trần Đạo Tử càng ngày càng hiếu kỳ, thế nên sau khi Lưu Khám đến Lâu
Thương, cũng đi theo hắn đến. Bây giờ thiên hạ thái bình, mặc dù không
được quốc phú dân an, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy việc phát sinh.
Nhưng xét tổng thể mà nói, vẫn không có chuyện gì đáng để Lưu Khám sợ
hãi.
Lưu Khám trông coi Lâu Thương, thủ hạ đông đúc, trong nhà ruộng đồng phì nhiêu vạn khoảnh.
Có thể nói là cuộc sống không lo âu, đường quan thuận lợi. Thê tử con
cái cũng có rồi, sự nghiệp cũng có rồi, hắn lại sợ hãi cái gì?
Hoặc là nói, những thứ Lưu Khám nhìn thấy, Trần Bình bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Nếu như là như vậy, Lưu Khám thật không đơn giản.
Trần Bình không hỏi Lưu Khám thêm. Y biết, lúc Lưu Khám có thể nói với y, tự nhiên sẽ nói.
Sau khi Lưu Khám nghe thấy lời của Trần Bình, hắn hơi nhíu mày. Hắn trèo lên chiến xa, nhìn ra phía doanh trại. Chỉ nhìn thấy giữa doanh trại,
có một đại trướng bằng da trâu rất lộng lẫy. Trong lòng khẽ giật mình,
hắn quay người hỏi Lữ Thích Chi:
- Tiểu Trư, doanh trại này là của ai?
Lữ Thích Chi suy nghĩ một chút, nói:
- Đệ nghe có người nói, doanh trại đó vốn dĩ là nơi trú quân của Mạo Đốn. Nhưng Mạo Đốn bây giờ ở Lâm Hà, không ở Cù Diễn.
Nơi đóng quân của Mạo Đốn?
Vậy thì thật là thú vị...
- Nhưng ta nghe nói, Mạo Đốn có người thân nào đó ở Cù Diễn...
Lữ Thích Chi gãi đầu, có vẻ rất khổ não. Một hồi lâu sau, y khẽ vỗ trán:
- Đệ nhớ ra rồi, hình như là Yên Thị của Mạo Đốn không theo y đến Lâm
Hà... Nhất định là ả, Yên Thị của Mạo Đốn, hình như tên là, tên là Hô
Diễn Châu, chính là Hô Diễn Châu!