Hình Đồ
Chương 226 : Một mặt khác của Phù Tô (I)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Đầu thu, Bắc Cương nổi gió.
Một trận đại chiến xảy đến bất ngờ mới kết thúc, đang lúc tất cả mọi
người đều cho rằng hòa binh sắp đến, thì núi Giả Âm Sơn phía bắc, Chiêu
Vương Thành phía nam, Vân Trung phía đông, Hạ Lan Sơn phía tây, trên
vùng lãnh thổ rộng lớn hàng nghìn dặm lại dấy lên một cảnh giết chóc vô
cùng thảm khốc.
Mông Điềm hạ lệnh: giết sạch người Hung Nô ở Hà Nam Địa.
Gã sứ giả giữ phù tiết của Thượng tướng quân, dưới sự bảo vệ của Vệ đội, ngựa chạy không ngừng nghỉ, trong vòng hai mươi lăm ngày đã đến toàn bộ Hà Nam Địa, đem mệnh lệnh của Mông Điềm gửi cho hai mươi quân chủ tướng đóng giữ ở Hà Nam Địa. Ngay lập tức, hai mươi vạn nhân mã đồng thời ra
tay, một trận tàn sát đẫm máu trong gió thu đìu hiu... Trong hai mươi
ngày ngắn ngủi, vùng đất Hà Nam Địa ba nghìn dặm bị nhuộm đỏ màu máu
tươi.
Sau một trận ở Chiêu Vương Thành, hai mươi lăm vạn tinh nhuệ Hung Nô tử thương hơn nửa.
Những tên thất bại bỏ chạy, mười đình thì thiệt mất bốn năm đình. Tinh
nhuệ Hung Nô bị Tần quân bắt giữ, không quá năm sáu vạn người, nhưng con số mà các quân trình báo lên lại vượt quá mười lăm vạn. Cũng có thể
nói, trong số mười lăm vạn này, ngoài số binh sĩ Hung Nô trốn thoát ra,
đại đa số là trú lại ở trong bách tính bình thường ở các bộ lạc Hà Nam
Địa. Trong đó không thiếu người già yếu, có lẽ có rất nhiều người đến
chiến mã cũng không thể cưỡi được.
Toàn bộ Hà Nam Địa, tổng cộng có hơn bảy mươi vạn người Hung Nô.
Nếu như trừ hơn mười vạn người Hung Nô được Mạo Đốn chuyển đến bờ phía
bắc sông Hoàng Hà ra, như vậy Hà Nam Địa vẫn còn sáu mươi vạn người Hung Nô.
Thôi được, sau khi đã khấu trừ những tên Hung Nô bị giết ra, Hà Nam Địa vẫn còn hơn hai mươi vạn người Hung Nô.
Nói cách khác, trong thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, mặc dù đã giết
hơn mười vạn Hung Nô, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu
mà thôi. Theo như y mà Thủy Hoàng Đế chiếu chỉ, không giết hết người
Hung Nô ở Hà Nam Địa, nhiệm vụ của Mông Điềm coi như không hoàn thành.
Người Hung Nô chạy tán loạn bốn phía.
Còn Tần quân, dưới sự thúc giục của các quân tướng lĩnh, bắt đầu hành
động đi săn bắn. Con mồi của bọn họ, chính là người Hung Nô đang đào
tẩu.
Mông Điềm đã từng âm thầm nói với thân tín:
- Lệnh này vừa ra, kết cục sau này của ta, có thể còn không bằng Võ An Quân.
Chuyện của Võ An Quân Bạch Khởi không cần phải nói rườm rà. Mông Điềm
rất rõ, giết chóc như thế này là có tội với trời, sau này nhất định sẽ
không được chết tử tế, thậm chí còn thê thảm hơn cả Bạch Khởi. Bạch Khởi cuối cùng tự vẫn mà chết. Mông Điềm có ý nghĩ như vậy, là bởi vì những
người lão giết toàn hầu hết là bách tính bình thường. Mặc dù nói người
Hung Nô ai nấy đều là chiến sĩ, những những nữ nhân và trẻ con này, còn
có những người già yếu đuối, sao có thể gọi là chiến sĩ.
Phải nói, lỗi lầm của Mông Điềm, còn nặng hơn nhiều so với Bạch Khởi. Ít nhất những người Bạch Khởi giết đa số là những binh sĩ đã từng chiến
Trường Thành trong vòng ba mươi năm sau cũng không dám nhòm ngó Trung
Nguyên. Ta nghĩ, Thượng tướng quân chắc chắn đã có dự định, sau khi trận này kết thúc, trong mười năm sẽ không có chiến sự với người Hồ nữa.
Nhưng tương lai chắc chắn khói lửa chiến tranh sẽ nổi lên.
Lưu Khám gõ nhè nhẹ lên trên bàn cờ, gật đầu biểu thị ý tán thành.
Trần Bình nói:
- Thời gian này nữ nhân đó tỏ ra vô cùng trầm lặng, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng càng như vậy, càng có thể nói rõ lòng thù hận trong lòng ả sâu sắc như thế nào.
Nếu như giữ ả lại, nói không chừng sẽ gây đại họa. Ta cho rằng, nữ nhân
như vậy không thể lưu lại. Bây giờ Quân hầu căn cơ chưa vững, không thể
bất chấp nguy hiểm được. Mặc dù chúng ta có thể trông giữ ả nghiêm ngặt
hơn, nhưng chung quy lại là một tai họa, Quân hầu xin cân nhắc.
Trần Bình nói rất khéo léo, nhưng Lưu Khám có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của y.
Đạo Tử là lo lắng ta nhất thời mềm lòng, hoặc là sẽ bị nữ sắc mê hoặc, mà gây nên đại họa...
Một Hô Diễn Châu, có thể tạo phiền phức gì? Lưu Khám không biết, tin
rằng Trần Bình cũng khó mà đoán được. Nhưng câu nói này không sai, nữ
nhân này có nỗi hận tang gia diệt tộc với ta, phụ thân ả chết trong tay
ta, khó tránh sẽ gây phiền phức.
Nếu như ả khóc than thì cũng coi như là bình thường.
Nhưng vì ả quá trầm lặng, trầm lặng đến nỗi Trần Bình sinh ra đề phòng.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Khám gặp rất nhiều người chết. Đối với chuyện giết người, ít nhiều cũng đã tê liệt.
Sau khi nghe Trần Bình nói những lời này, hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đạo Tử, ngươi cho rằng ta nên làm gì mới được?
Trần Bình ngẩn người, hồi lâu sau nghiến răng, vẽ một đường trên cổ, làm động tác giết người:
- Nếu như Quân hầu không nhẫn tâm, Bình có thể làm giúp.
Lưu Khám không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Hồi lâu sau, hắn lặng lẽ thở dài, đứng dậy nói:
- Ta không phải mềm lòng, giết nhiều người như vậy, giết thêm ả cũng
không nhiều lên, không giết ả cũng không ít đi. Chỉ là... Nhưng ngươi
nói cũng rất có lý, nếu đã như vậy, thì ngươi đi xử lý ả đi.
Nói xong, hắn quay người, ngẩn ngơ nhìn suối nước trong suốt.
Trần Bình cũng đứng lên, chắp tay hành lễ với Lưu Khám, khẽ nói:
- Quân hầu yên tâm, việc này cứ giao cho ta xử lý...