Hình Đồ
Chương 230 : Đô úy tứ thủy (2)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
A Lợi bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Ô Duy. Ánh mắt y sắc bén, khiến Ô Duy không khỏi hốt hoảng. . .
Sau hồi lâu, A Lợi nở nụ cười:
- Ca ca quả nhiên lợi hại. Trước đây ta còn không phục huynh ấy, nhưng
bây giờ thật sự phải nói là phục, đúng là mưu kế hay, nhường cho nước
Nguyệt Thị hai nghìn dặm đất, thật ra chính là đẩy nước Nguyệt Thị tiến
lên phía trước.
Lui về Lang Cư Tư Sơn. . . Khà khà, hướng về bắc có thể thôn tính Cách
Côn và Đinh Linh, phía nam có thể chiếm đoạt Hô Yết và Chủng Khương.
Không những rời xa khỏi sự tấn công của Lão Tần, đồng thời còn tách khỏi khả năng bị cậu ta thôn tính. . . Lang Cư Tư Sơn cây cỏ um tùm, mặc dù
không trù phú như nam bắc Hoàng Hà, nhưng có thể phát triển tốt hơn,
nghỉ ngơi hồi phục tốt hơn, lớn mạnh hơn. Ca ca, huynh quả thật lợi hại. . . Hay, hay, hay lắm!
A Lợi liên tiếp nói ra ba từ "hay" , lại khiến Ô Duy cảm thấy vô cùng mơ hồ.
- Đại Vương, chúng ta có cần đi Lang Cư Tư Sơn hay không?
A Lợi lắc đầu:
- Không thể. Hiện tại dựa vào chút nhân mã của chúng ta, đi Lang Cư Tư
Sơn, vừa làm vừa phải lựa xem người ta thế nào cũng đành thôi, thế nhưng làm không tốt còn bị người ta hại chết. Ô Duy, chúng ta không thể nương tựa ca ca, kế hoạch bây giờ, chỉ có quay về Đông Hồ, đi tìm cậu, tạm
thời ở ẩn nấp.
Cậu đã già rồi, mấy đứa con của cậu căn bản không đáng nhắc đến.
Ô Duy, chúng ta đi Đông Hồ. . . Ngoài ra, những sách cổ của người Trung
Nguyên chúng ta nhặt được trên đường, ta nhất định phải giữ lại.
Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ trở lại.
Khi đó, ta phải đấu một phen với Lão bì, trận giao phong giữa hai quân cờ. . . Ha ha, bây giờ ta nghĩ đến đã cảm thấy hưng phấn.
A Lợi không nén được bật cười thật to.
Trong tiếng cười đó có bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu bi thương, người
ngoài không thể nghe ra được. Bọn người Ô Duy lặng lẽ nhìn A Lợi, trong
hỏi Thượng Khanh đại nhân, Lưu Khám là người nào? Ba người trong số bốn
người chủ quản trận Bắc Cương lại cùng liên minh dâng tấu? Quân hầu, từ
bây giờ trở đi, ngươi có thể đã rơi vào tầm mắt của bệ hạ rồi.
Lưu Khám không nén nổi giật mình.
Chuyện tốt? hay là chuyện xấu?
Hắn không nói rõ được. . . Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó là hắn đã thăng quan, quyền lợi lớn rồi, thế nhưng từ bây giờ trở đi, nhất cử
nhất động của hắn đều sẽ bị Hàm Dương chú ý. Lúc trước hắn có thể dựa
vào trời cao hoàng đế xa, tự mình lặng lẽ phát triển thế lực.
Nhưng từ nay về sau, tất cả sẽ bày ra chỗ sáng, khó mà có bí mật gì nữa.
Không rõ là trong lòng có cảm giác thể nào, chỉ có thể gật đầu một cách cứng ngắc.
- Bây giờ Đại công tử đã trở về Hàm Dương báo cáo công tác, e là không
có cách nào triệu kiến ngươi. . . Thượng tướng quân và Bình hầu bây giờ
cũng không tiện triệu kiến ngươi.
Bình hầu nói ông đã nói nguyên nhân trong đó với ngươi rồi, sau ba ngày ngươi tự động xuất phát.
Còn nữa, lần này ngươi nhận lệnh đến Bắc Cương, nhân mã sở bộ tổn thất
thảm hại. Còn nhiệm vụ ngươi trở về Tứ Thủy cũng sẽ trở nên gian khổ,
trong tay không có binh mã, rõ ràng không có khả năng. Cho nên, ngày mai Thượng tướng quân sẽ điều ra năm trăm quân Lâu Phiền đưa về dưới trướng của ngươi. Ngoài ra Lão Bì doanh không thay đổi biên chế, bây giờ sáu
trăm binh tốt trong doanh, toàn bộ cho ngươi mang đi. Còn về ba trăm
giáp sĩ của Tráng Quận Thủ, ngươi cũng không cần bận tâm. . . Thượng
tướng quân tự sẽ bù đắp thêm người cho Tráng Quận Thủ. Nhưng Thượng
tướng quân nói, nếu như Tứ Thủy có biến, sẽ hỏi tội ngươi!
Lưu Khám hơi mơ màng!
Kinh ngạc nhìn Lý Thành hồi lâu sau hắn mới đứng dậy, chắp tay nói:
- Xin Thành Tư Mã bẩm báo với Thượng tướng quân, Lưu Khám nhất định không hổ thẹn với sứ mệnh.
Nhưng trong lòng, lại vô cùng phức tạp, thật sự là không thể hình dung được đây là cảm giác gì.