Hình Đồ

Chương 234 : Trần Bình hiến kế (1)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Hàm Cốc Quan từ lâu đã không thấy tung tích, cố đô Lạc Dương cũng bị khuất phía xa xa.



Ra khỏi Hàm Cốc Quan, Lưu Khám nhớ quê hương da diết, càng ngày càng

mong chờ được sớm nhìn thấy mẫu thân và vợ con tựa cửa mong ngóng mình.



Cũng bởi vậy, trên đường hắn không ngừng giục binh mã tăng tốc độ, với mong muốn sớm được về nhà.



Thế nhưng không giống như lúc ở Bắc Cương, đường về nhà hình như thoáng cái đã trở nên dài hơn. Lưu Khám khác hẳn ngày xưa, thân là Tứ Thủy Đô

Úy, chức quan vẫn thấp nửa bậc so với Quận Thủ các vùng, nhưng quyền lợi lại không hề thua kém bất cứ Quận Úy Quận Thủ vùng nào.



Chỗ hơn người nhất của Tứ Thủy Đô Úy, chính là có thể điều động binh mã của hai quận một huyện.



Nói cách khác, ở hai quận Đông Hải và Tứ Thủy, Lưu Khám là trưởng quan

quân sự lớn nhất. Về cấp bậc, thì vẫn thuộc về quận trị Tứ Thủy, nhưng

trên thực tế, phủ Tứ Thủy Đô Úy lại trực tiếp quản lý Thái Úy Phủ. Lúc

không có mệnh lệnh của Thái Úy Phủ, Quận thủ cũng không cách nào chỉ

huy.



Mặc dù trong quận huyện, cũng có phối hợp binh mã, nhưng tính chất binh mã của Tứ Thủy Đô Úy không đồng đều.



Nếu như ở hậu thế, Tứ Thủy Đô Úy Lưu Khám càng giống một quân khu, chỉ

huy toàn bộ là quân chính quy, mà binh mã trong quận huyện càng giống

với lực lượng vũ trang địa phương, cùng với binh mã của phủ Tứ Thủy Đô

Úy hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Đồng thời, Tứ Thủy Đô Úy có

quyền giám sát các quan viên từ quận xuống huyện. Nói cách khác, trong

phạm vi quản lý của Tứ Thủy Đô Úy, trừ Quận thủ, Quận Úy ra, toàn bộ đều dưới sự giám sát của Lưu Khám.



Đương nhiên rồi, Lưu Khám chỉ có quyền giám sát, nhưng không có quyền xử lý.



Nếu như hắn phát hiện ra một quan viên nào đó không đạt tiêu chuẩn,

trực tiếp tấu lên phủ Thừa tướng. Phủ thừa tướng sẽ kiểm tra đối chứng,

sau đó trình lên Thủy Hoàng đế, lại do Thủy Hoàng đế phê duyệt, do Đình

Úy đến xử lý cụ thể.


người đều tận lực vì bệ hạ, cũng không quản gần xa.



Lưu Khám chắp tay cảm tạ, nói lời từ biệt Lí Do.



Trên đường đi, Trần Bình bỗng cười lớn:



- Đô Úy, theo thiển kiến của Bình, Lí Do tuyệt không thể vô cớ mà biểu thị ý tốt với Đô Úy như vậy.



Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:



- Ý của Đạo Tử là. . .



- Tính cách của Lí Do cao ngạo vô cùng, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ tỏ ý tốt với Đô Úy. Chức quan Đô Úy này, mặc dù là quyền lợi không

lớn, nhưng rốt cục cũng là quan chức mới thiết lập, không có sức thuyết

phục đầy đủ. Nghe người ta nói, lúc trước có người cùng bậc với Lí Do

đến quận Tam Xuyên, Lí Do cũng chẳng thèm bận tâm. Lần này lại nhiệt

tình như vậy, ta cảm thấy phía sau y hình như có bóng dáng của Đình Úy.



- Ngươi nói là Đình Úy Lí Tư?



Trần Bình gật đầu:



- Bây giờ Đô Úy cũng xem như quý tộc mới. . . Người sáng suốt đều có

thể nhìn ra, Đại công tử vô cùng tán thưởng Đô Úy, cũng vô cùng coi

trọng Đô Úy. Bụng dạ của Lí Tư xưa này linh hoạt, lão cũng có thể nhìn

ra, Đại công tử chắc chắn sẽ nắm giữ Đại Tần. Thế nhưng giữa lão và Đại

công tử lại không có giao thiệp gì, cũng không thân thiết với người của

Thượng Tướng quân, Trần Bình và Đại công tử. . . . Hơn nữa với thân phận của lão, không thể nào hạ mình đi lại với ngươi, nhưng để con trai lão

lộ diện thì lại khác, quả thực người này giỏi luồn cúi.



Lí Tư giỏi luồn cúi có tiếng trong lịch sử!



Nhưng cuối cùng y lại không chết trong hai chữ "luồn cúi" .