Hình Đồ

Chương 249 : Thần y An Kỳ Sinh vùng Phạm Dương (2)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


An Kỳ nhìn thấy Vương Tín, bất giác giật mình một cái.



Vương

Tín mới có 15 tuổi, nhưng thân thể đã vạm vỡ khiến cho người khác phải

kinh ngạc. Nó cao tới tám thước, chắc chắn nổi trội hơn hẳn đám bạn cùng lứa.



An Kỳ cho rằng Vương Tín là con của Lưu Cự, trong bụng

thầm nghĩ: “Quả đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Ba người nhà Lưu Thị đều là

những nhân vật anh hùng. Nhìn hình dáng thằng nhỏ đó, mới có 15 tuổi

thôi mà đã như vậy rồi, đợi một hai năm nữa chẳng phải là càng khiến cho người khác thêm kinh ngạc?”



- Thần y, đại ca ta huynh ấy…



An Kỳ tức thì tập trung trở lại, nghiêm nét mặt nói:



- Đô úy, An Kỳ xin được nói thẳng, muốn xóa bỏ vết tích của tỏa nô vốn

không phải là một việc quá khó, chỉ cần mổ tách phần thịt, lấy sợi xích

đồng ra là được… Nhưng vấn đề là cái xích đồng đã buộc trên người đại

công tử một thời gian quá dài, máu thịt thậm chí là các kinh mạch đều

quện hòa vào với nó. Muốn lấy cái xích ra sẽ có những nguy hiểm nhất

định… Lỡ không may sẽ khiến cho đại công tử mất mạng.



- A!



Khám phu nhân lo lắng, vội vàng hỏi:



- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?



Cách thì có cách, tiểu dân trước kia từng nhìn thấy ở vùng quận Côn

Minh phương Nam một loài cỏ đặc biệt có tác dụng cầm máu sinh cơ rất

tốt. Ta có thể dùng loại cỏ đó để giữ lấy tính mạng của đại công tử.

Nhưng trong quá trình phẫu thuật, đại công tử tốt nhất nên ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Bằng không cho dù huynh ấy có một cử động nhỏ đi

chăng nữa cũng đều có thể dẫn đến tổn thương kinh mạch… Nếu như vậy thì

cho dù đại tài ta cũng không thể cứu được mạng sống của đại công tử.



Lưu Cự phải hôn mê bất tỉnh?



Hơn nữa còn cần bất tỉnh trong thời gian dài…



Đó là một chuyện vô cùng khó khăn.



Lưu Cự là một tay uống rượu cừ khôi, nghìn ly không biết say. Đã từng

có một lần, bọn Trung Li Muội, Quán Anh âm mưu chuốc rượu Lưu Cự nhưng

kết quả lại bị huynh ấy chuốc cho say bất tỉnh nhân sự. Hơn nữa rượu

không làm say được Lưu Cự trong thời gian quá dài.


Lâu dần bèn coi mình là người Phạm Dương… Ha ha, Đô úy đột nhiên hỏi vậy phải chăng là có điều gì không đúng sao?



Lưu Khám không kìm được cười lớn!



- Đương nhiên là không có gì sai hết. Nhưng quý tính đại danh của tiên

sinh ta từ lâu đã được nghe đến, thậm chí một vài năm trước còn đích

thân đi tìm ngài, chỉ đáng tiếc là lúc đó ngài không có ở nhà. Chắc hẳn

đã nhiều năm nay tiên sinh chưa về Phạm Dương… Lúc đó ta còn gửi lại cho tiên sinh vài dòng nhắn.



Lần này thì đến lượt An Kỳ ngạc nhiên.



- Đô úy nghe nói về ta ?



- Ta nhắc đến tên của một người, có thể tiên sinh sẽ hiểu ra ngay.



An Kỳ ngạc nhiên hỏi:



- Ai vậy?



- Trình Mạc!



Lưu Khám nhìn An Kỳ cười nói:



- Ta cũng là nghe Trình Mạc tiên sinh nhắc đến quý tính đại danh của

ngài. Chắc hẳn tiên sinh không còn lạ gì cái tên Trình Mạc.



An Kỳ ngây người một lúc, bất ngờ vui mừng cười lớn.



- Cái lão đó vẫn còn sống? Năm đó ta nghe tin lão bị giam trong đại

lao, bèn đi tới Cù Nhẫn để thăm nom lão. Không ngờ khi ta đến nơi thì

lão đã không còn ở Cù Nhẫn nữa, nghe nói rằng đã bị đưa đi phục dịch

rồi. Thoáng một cái đã bao năm trôi qua, cái lão đó, lão có khỏe không?



Nghe An Kỳ nói vậy, Lưu Khám biết được rằng một quan hệ giữa y và Trình Mạc vô cùng thân thiết.



Lưu Khám không kìm được cười nói:



- Lão Trình vẫn ổn… Ha ha, nếu tiên sinh muốn gặp thì ta sẽ cho người lập tức mời Trình tiên sinh đến.



- Lão Trình cũng đang ở Lâu Thương?



An Kỳ tỏ ra vô cùng kích động, nhảy phốc tới trước mặt Lưu Khám nắm lấy tay hắn:



- Đô úy mau dẫn ta đi gặp lão.